Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4227 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhau nhìn nó, tâm tình khó tả, Hách Thiên Thần khống chế bản thân, trong lòng nhịn không được mà trở nên kích động.



Tương truyền Băng Thiền chỉ có một, chưa bao giờ xuất hiện một đôi, mặc dù đã từng hoài nghi còn có cái thứ hai, nhưng không thể điều tra được nửa điểm manh mối, Hách Thiên Thần đành buông tha cho suy đoán này, so với việc tìm kiếm vô vị, không bằng tìm cách khác có thể giải quyết, nhưng không ngờ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, trong lúc hắn đã vô vọng thì cái Băng Thiền thứ hai lại xuất hiện trước mặt hắn. (đạp phá thiết hài vô mịch xử = đi mòn gót giày cũng không tìm thấy)



Lương Ỷ La đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không phát hiện bọn họ khác thường, nàng si ngốc nhìn Băng Thiền trong tay, “Ta nhớ hắn, không phải vì hắn, mà là vì hài tử của ta, hắn nói nó là một nam anh, nhưng đứa nhỏ vừa sinh hạ thì đã chết, hắn còn phái người ôm đến cho ta xem, nhưng ta rốt cục vẫn không tin, bằng cảm giác mẫu tử, ta biết nó chưa chết, hài nhi của ta nhất định còn sống!”



“Đây là trước khi ta sinh thì đã nhờ bà mụ đặt vào trong tã lót của nó, ta có một cái, hài nhi của ta cũng có một cái, nếu đứa nhỏ đã chết, vì sao trong tã lót không thấy Băng Thiền?”



Ánh mắt của nàng không rời khỏi vật ở trên tay, nàng nhẹ nhàng vỗ về Băng Thiền, “Thứ này ở trên đời tổng cộng có hai cái, nghe nói, chỉ cần chia ra, mỗi người cầm một cái, vô luận cách xa nhau như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ gặp lại, nay nó đang ở trong tay ta, còn hài nhi của ta thì ở nơi nào…”



Nhìn đến nó tựa như nhìn đến hài tử của mình, lúc này Lương Ỷ La không phải là Vạn Ương Vương, cũng không còn khí chất của vương giả, nàng chỉ là một người mẫu thân đang nhớ mong hài tử mà mình chưa bao giờ gặp qua, thậm chí không thể xác định nó còn sống ở trên đời này hay không.



“Ngươi muốn chúng ta làm chuyện gì?” Lời nói của Hách Thiên Thần phá vỡ bầu không khí quỷ bí tĩnh mịch, Lương Ỷ La có việc thỉnh cầu nên mới tìm bọn họ, mà lúc này trong tay của nàng lại có thứ mà bọn họ rất cần.



“Bản cung muốn các ngươi giúp ta tìm được hài nhi của ta, vô luận sống hay chết, cho ta một cái đáp án, hài nhi của ta nay ở nơi nào? Hắn có khỏe hay không? Sở Mục đối đãi với hắn ra sao?” Cẩn thận đem Băng Thiền đặt lên bàn, lúc này Lương Ỷ La mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Chỉ cần các ngươi thay ta tìm được hắn, làm cho hắn tới gặp ta thì ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi rửa sạch tội danh ám sát Vương Thượng.”



Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, một cái Băng Thiền còn lại ở trong tay ai thì bọn họ đã biết rất rõ, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ Sở Thanh Hàn lại là nhi tử của Lương Ỷ La và Sở Mục.




“Ta muốn sống cho đến ngày nhìn thấy hắn!” Loại tín nhiệm này làm cho khuôn mặt tiều tụy của nàng nở rộ hào quang.



“Chuyện mà chúng ta đã đáp ứng thì sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.” Cách ngọn nến, Hách Thiên Thần đối diện với Lương Ỷ La, hắn nghĩ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.



Hách Cửu Tiêu nắm lấy bàn tay dưới lớp y mệ của Hách Thiên Thần, dùng ánh mắt khó có thể phân biệt nhìn Lương Ỷ La, “Ta có thể giao Hồng Nhan cho ngươi.”



“Phương thuốc này vốn là của ngươi, chỉ cần ngươi cam đoan không cho nó lưu lạc ra ngoài, nếu có người lại bị Hồng Nhan làm hại thì chúng ta sẽ đến tìm ngươi.” Hách Thiên Thần biết Hách Cửu Tiêu sẽ không thừa nhận, nhưng hắn rất rõ ràng, huynh trưởng của hắn nhất định đang nghĩ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.



Lương Ỷ La đương nhiên đáp ứng, xuất ra giấy bút, Hách Cửu Tiêu viết xuống phương thuốc, nét bút liên tục, mỗi một tự đều có loại khí phách cuồng dã. Người ta hay nói chữ viết thể hiện tính cách của con người, nhưng nếu có người cẩn thận phân tích chữ viết của Hách Cửu Tiêu, thì sẽ biết hắn không phải một người lạnh lùng vô tình như vẻ ngoài chứng kiến.



“Ngày mai chúng ta ra khỏi thành, sau đó sẽ rời khỏi Vạn Ương.” Trước khi đi, Hách Thiên Thần nói với nàng như vậy, Lương Ỷ La gật đầu, tỏ vẻ sẽ tận lực khống chế thế cục, “Chỉ cần chờ bản cung kiểm soát được cục diện thì ta sẽ thay các ngươi rửa tội, làm cho người ta biết rõ Vương huynh đã sớm chết vì trọng bệnh. Ngoại trừ việc này, các ngươi còn có điều gì muốn ta làm hay không?”



“Ngươi tính dùng cái gì để trao đổi?” Đây là thói quen của Hách Cửu Tiêu, cũng không bởi vì đồng tình với Lương Ỷ La mà thay đổi, hắn hỏi một cách lạnh lùng.



“Ngoại trừ con ta và Vạn Ương, thì bản cung không có thứ gì khác, các ngươi muốn cái gì?” Lương Ỷ La biết rõ vàng bạc châu báu không thể đả động đến bọn họ, mấy thứ đó tuyệt đối sẽ không ở trong mắt của Hách Cửu Tiêu.