Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4230 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Mục Thịnh cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy khói đặc mù mịt, bao phủ một vùng chân trời….



Đó là Miên Ngọc Sơn? Tứ chi của Mục Thịnh lạnh như băng, ngỡ ngàng nhìn về hướng đó….Tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn cố sức mở to mắt, đó là Miên Ngọc Sơn!



Đó là mấy chục tộc nhân còn lại trong Miên Ngọc Sơn, là những hậu duệ cuối cùng của Yêu Hồ tộc bị cầm tù nhiều năm, giam hãm trong núi, lúc này lại bị người ta phóng hỏa đốt núi, bọn họ đã làm sai cái gì?



“Hùng Tích An!” Ngữ thanh của hắn trở nên run rẩy, đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong miệng lại thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trước mắt trở nên đen kịt, trời đất quay cuồng, lại nhìn chằm chằm về một hướng khác, “Hùng Tích An – ngươi sẽ chết không có đất dung thân–”



Tiếng hét xuyên thấu hết thảy những âm thanh chém giết, cho đến tận chín tầng mây, một miệng đầy máu tươi, Mục Thịnh vừa hô to một tiếng, tiếng thét thê lương thảm thiết, thế nhưng trong lòng của Hùng Tích An lại run lên, khuôn mặt tái mét, hắn hướng ra sau phất tay, “Sát toàn bộ cho ta!”



Tiếng gào thét của Mục Thịnh vẫn còn phiêu đãng giữa không trung, chưa tiêu tán, nhưng thân mình của hắn lại ngã xuống, được Phong Ngự Tu đỡ lấy, ôm chặt vào trong lòng.



“Không được chết! Tỉnh lại cho ta!” Phong Ngự Tu liên tục lắc người đang nằm trong lòng, như muốn phát cuồng, lúc này hắn đã mất đi khả năng chỉ huy thủ hạ nghênh địch.



Yêu Hồ tộc còn mấy chục người, có lẽ trong mấy chục người vẫn còn vài người có dị lực, nhưng năng lực của bọn họ có thể giúp bọn họ thoát vây hay không? Tập kích bất ngờ, tuy trong tộc có nhiều thanh niên nhưng bọn họ chưa bao giờ hạ sơn, có người phóng hỏa thì bảo bọn họ lấy cái gì để ứng phó? Hùng Tích An phóng hỏa Miên Ngọc Sơn là quyết ý tiêu diệt toàn bộ Yêu Hồ tộc.



Nhìn ra nơi xa xăm, ở phương đó mù mịt khói lửa, Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại. Hắn tình nguyện chính mình đã đoán lầm.



“Vạn Vương Ương đã chết, Hùng Tích An phóng hỏa Miên Ngọc Sơn, diệt tộc tiết hận, điều hắn muốn chính là đoạt vị.” Huyết sắc dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu nổi lên. Hắn không coi trọng Yêu Hồ tộc, nhưng những người này dù sao cũng có quan hệ đến hắn và Hách Thiên Thần, là cội nguồn của Diễm Âm và Diễm Hoa.


“Thiên Lộ sẽ không tham dự việc này, tộc trưởng muốn bảo hộ tộc nhân, không cho chiến tranh ảnh hưởng. Tộc trưởng đại nhân nói rằng các ngươi không phải vì ám sát Vương Thượng mà đến đây, nhưng các bộ tộc khác chưa hẳn đã biết rõ chân tướng. Tiền phương có rất nhiều trở ngại, cho nên lệnh cho ta tiến đến để cảnh báo nhị vị.” Người của Thiên Lộ tộc thừa nhận thân phận, còn thông báo một chút tình hình đã nghe ngóng được, cẩn thận nói ra cho hai người, sau đó mới rời đi.



Hồng Lăng đã chết, phụ thân của nàng là Tộc trưởng Thiên Lộ tộc lại nhớ rõ ân tình khi bọn họ đưa nàng trở về, vì vậy đặc biệt phái người đến cảnh báo, trong lòng của hai huynh đệ đều có một chút cảm khái. Nghĩa cử của Hồng Lăng chính là di truyền từ phụ thân của nàng, Thiên Lộ tộc như thế…..



“Lần này không nên ghé qua Thiên Lộ, để đề phòng Hùng Tích An thám thính được điều gì đó, lại muốn lợi dụng.” Không muốn để cho chuyện giống như Yêu Hồ tộc lại xảy ra một lần nữa, Hách Thiên Thần đề nghị như vậy, Hách Cửu Tiêu đương nhiên đáp ứng, nhưng đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra một việc.



Cho dù thay đổi y phục, những người có lòng muốn tìm đến bọn họ thì vẫn tìm được, tỷ như Thiên Lộ tộc. Có thể nói là Thiên Lộ tộc vận khí tốt, người của Hùng Tích An vận khí không bằng, nhưng cứ như vậy thì chưa hẳn có thể tiếp tục che giấu hành tung.



Càng đừng nói các bộ tộc khác, nếu nhìn thấy bức họa, ngoại trừ những trạm kiểm soát, bọn họ nhất định sẽ bị người ta tìm được. Hách Thiên Thần lo lắng một chút, đang muốn mở miệng thì lãnh ý trong mắt của Hách Cửu Tiêu chớp động, “Mấy ngày trước vẫn thuận lợi…”



“Là kế của Hùng Tích An.” Hách Thiên Thần cũng muốn nói như vậy, nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, chỉ thấy hàn quang như mũi nhọn, nghe hắn nói ra bốn chữ trong miệng, “Dục cầm cố túng.” Hách Cửu Tiêu vừa dứt lời thì lạnh lùng nhìn xuống sơn hạ. (Dục cầm cố túng = muốn bắt thì phải thả)



Trong đám người đi đường, không biết có bao nhiêu người là mật thám của các bộ tộc khác. Được Thiên Lộ tộc nhắc nhở, bọn họ chờ thủ hạ quay về, lẫn vào đám người, tính cách khác để ra khỏi thành, không tiếp tục lên đường vào ban đêm.



Dùng lá cây để ngụy trang là cách tốt nhất để đi vào rừng, nếu muốn ẩn thân thì phải lẫn vào đoàn người.



Ba ngày sau, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã ở trong một đội thương buôn, đội ngũ này sẽ đi qua biên ải, quay về Trung Nguyên, hướng đến thành Hiền Dương.



Gia nhập vào đội thương buôn cũng không phải là điều mà hai huynh đệ mong muốn, đó là ngày trước đã xảy ra một chuyện ở ngoại thành.