Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5245 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Mặc kệ là ai nghe thấy ngữ điệu như vậy thì e rằng trong lòng đều trở nên run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà là vì mất hồn.



Tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử còn kiều diễm hơn hoa đào rơi xuống từ giữa không trung, dưới chân của nàng nhún nhẹ, bám theo vài giọt nước li ti, đạp sóng mà đến, mái tóc xõa dài như mây, những mảnh voan mỏng bay thướt tha, ánh mặt trời xuyên qua có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài, duyên dáng động lòng người.



Chính là nữ tử như vậy lại làm cho bang chủ Thiết Thuyền Bang Thiết Phi phải chạy trối chết, vừa lau mồ hôi vừa hô to đối với thủ hạ, “Nhanh lên nữa! Nàng đuổi kịp rồi!”



Hách Thiên Thần khẽ khép mắt lại, nhìn thấy tất cả tình cảnh ở cách đó không xa, hơi lộ ra kinh ngạc, Thiết Phi nhìn thấy thuyền của bọn họ, trong lòng càng nóng vội, “Là người nào, đi mau! Yêu nữ đang đến!” Hắn không thấy rõ người trên thuyền là ai, chỉ muốn nhanh chóng đào tẩu, cách nơi này càng xa càng tốt.



“Thiết Bang chủ, chúng ta lại tái kiến.” Hách Thiên Thần bảo thuyền phu tạm thời dừng thuyền, hắn đưa mắt vọng qua, một cái liếc mắt thản nhiên làm cho nàng kia ngừng lại, y mệ phất phơ, hạ xuống đầu thuyền của Thiết Phi.



Thiết Phi nhìn thấy Hách Thiên Thần, hắn há to miệng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Đàn….Đàn Y công tử?” Lại nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là Huyết Ma Y, “Các ngươi đã quay lại?”



“Vị công tử trẻ tuổi tuấn tú tiêu sái này chính là Các chủ Thiên Cơ Các?” Nữ tử kinh ngạc một cách khó hiểu, nàng đuổi theo Thiết Phi nhưng lúc này dường như lại không có hứng thú với Thiết Phi, một đôi mắt đẹp lấp lánh hào quang đang nhìn sang Hách Thiên Thần trên chiếc thuyền kia, sau đó ánh mắt lại chuyển lên người Hách Cửu Tiêu.



Thiết Phi bị nàng hỏi thì phục hồi tinh thần lại, “Yêu nữ, cút cho ta!” Lưu Tinh chùy trong tay hắn được ném ra, tốc độ cực nhanh, nàng kia lại uốn éo thắt lưng nhỏ nhắn, dễ dàng tránh được, giẫm chân lên đầu thuyền, mỉm cười một cách duyên dáng, “Oan gia ngươi chẳng lẽ là đang ghen tị hay sao?”



Ánh mắt long lanh trong suốt, nàng giẫm chân hờn dỗi, nhìn như tầm thường nhưng Thiết Phi lại như lâm vào đại địch, “Không ổn!” Chỉ thấy dưới chân nàng xuất hiện một cái lỗ, chiếc thuyền kia đã được người của Thiết Thuyền Bang cải tiến, dưới đáy thuyền được đặc chế bằng ngân thiết, nhưng nàng kia chỉ nhẹ nhàng giẫm một cước mà ngay lập tức lại thủng một lỗ.


Khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu rời khỏi Trung Nguyên thì giang hồ trở nên thăng trầm, những người mới và người cũ liên tục xuất hiện, Hoan Hỉ Song Sát đã ẩn cư rất lâu, bây giờ cũng tái xuất giang hồ, đã có không ít người gặp tai ương, Thiết Phi không biết thân phận của bọn họ, chỉ biết bọn họ khó đối phó, lúc này nhìn thấy Mai Lãnh Điệp luống cuống thì mới trở nên cao hứng.



Hắn cao hứng nhưng có người lại không cao hứng, tận mắt nhìn thấy thủ hạ gặp nạn, ánh mắt tà khí của Nhan Thiếu Duyệt trở nên dữ tợn, thân hình nhảy xuống đuôi thuyền, muốn bắt Hạ Tư Nhân trước.



Nhưng hắn không ngờ Hạ Tư Nhân tuy rằng tuổi không lớn nhưng công phu lại không tệ, hắn còn chưa ổn định cước bộ thì một ánh mắt nghiêm nghị đã ập tới, “Ác tặc, xem kiếm!”



Ngay khi hai người giao thủ thì Mai Lãnh Điệp cũng rơi xuống đầu thuyền, làn gió mang theo hương thơm trên y phục, đồng thời nàng cũng xuất chưởng, mười ngón tay hướng đến bên cổ của Hách Thiên Thần. Nhưng Hách Thiên Thần vẫn không nhúc nhích, cũng không cho Hách Cửu Tiêu động thủ, chỉ nghe thấy Mai Lãnh Điệp cười đắc ý, “Cho dù các ngươi đã sớm chuẩn bị thì thế nào, rốt cục cũng rơi vào tay ta, tiểu quai quai, mau nói cho ta biết, ngươi giấu Vụ Sắc đao ở đâu?”



Hách Thiên Thần nghe rõ từng chữ, không nhanh không chậm hỏi lại, “Đao gì?”



“Vụ Sắc đao, đương nhiên là Vụ Sắc đao.” Móng tay của Mai Lãnh Điệp hướng vào yếu điểm trên cổ của Hách Thiên Thần, phía trên đầu móng tay là nhan sắc dị thường xinh đẹp, đỏ tươi như máu.



Ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu không được cử động, nàng nhướng mi dựa vào, vừa uy hiếp vừa ái muội nhìn Hách Thiên Thần, “Chính là Vụ Sắc đao mà nghe nói đang ở trên người của ngươi, ngươi giấu thanh đao….ở đâu?” Tay của nàng từ hư không đi xuống, sắp sửa sờ soạng vào hạ khố của Hách Thiên Thần.



“Nguyên lai là Vụ Sắc đao.” Hách Thiên Thần lặp lại, trong mắt chớp động, một sợi tơ màu ánh kim không biết từ đâu mà đến lại quấn quanh cổ tay của nàng, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu như băng hàn, “Muốn chết.” Chưởng phong sắc bén trực tiếp đập vào người nàng, không hề lưu tình.



Mai Lãnh Điệp bị trúng một chưởng, lực phản chấn khiến nàng văng ngược ra ngoài, một bàn tay bị sợi tơ màu ánh kim cắt đứt trong tiếng hét thảm thiết, mạnh mẽ xé rách, máu bắn tung tóe trên cổ tay trụi lủi.