Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5250 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Nghĩ đến chuyện mà Tử Diễm đã nói với hắn, Hách Thiên Thần nhất thời không trả lời, chuyện này phải xử lý như thế nào thì hắn vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng.



“Khi ta không ở Thiên Cơ Các thì hoàn toàn dựa vào Tử Diễm giúp ta cai quản, có một số việc nàng không thể tự tiện làm chủ, vì vậy liền chờ ta về để xin chỉ thị.” Hách Thiên Thần không nhiều lời, hắn đặt bút xuống rồi nắm lấy bàn tay của Hách Cửu Tiêu, đem người nam nhân đang đứng bên cạnh kéo đến trước mặt mình.



“Ngươi vẫn chưa yên tâm? Tử Diễm đã trắng tay, nàng chỉ có thể ở lại Thiên Cơ Các, chẳng lẽ ngươi muốn ta đuổi nàng đi?” Hách Thiên Thần ngẩng đầu, trên mặt không có dấu vết tức giận, nhưng Hách Cửu Tiêu lại nghe ra một chút khó chịu trong những lời này, “Chỉ cần nàng không làm sai hay nói sai thì việc nàng đi hay lưu lại, thậm chí sinh tử của nàng cũng không liên quan đến ta.”



Nói ra lời vô tình, Hách Cửu Tiêu cúi người kề sát vào mặt hắn, “Nàng là vì ngươi mới ở lại Thiên Cơ Các, trong lòng chúng ta đều biết rõ điểm này, ta để cho nàng ở bên cạnh ngươi là vì không muốn ngươi vất vả, ngươi đối với nàng như thế nào thì chính ngươi cũng hiểu được, ngươi xác thực là người giảo hoạt…”



“Để cho Tử Diễm không thể quên ngươi, nếu như trước kia ngươi không cố ý dung túng thì làm sao có được Tử Diễm trung thành và tận tâm với ngươi như ngày hôm nay?” Hơi thở ấm áp của Hách Cửu Tiêu khẽ lướt vào bên tai hắn, Hách Thiên Thần cúi mắt xuống, “Là ta không tốt.” Ôm lấy thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu xuống rồi hôn lên môi của hắn.



Hách Thiên Thần không hề nói một câu về những chuyện vừa xảy ra, Hách Cửu Tiêu cảm thấy có một chút không thích hợp đối với lời nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế của Hách Thiên Thần, nhưng nụ hôn dịu dàng trên môi lại nóng rực, tựa hồ muốn nuốt lấy tất cả nghi vấn và khiển trách, cướp lấy hết thảy phản ứng của hắn, làm cho hắn không bao lâu liền quên đi lời muốn nói.



Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, “Các chủ, có người truyền tin, hình như là….người trong cung.” Xá Kỷ cầm lấy lá thư trong tay, chần chừ đứng trước cửa bẩm báo. Từ trước đến nay có quan hệ với triều đình cũng không phải chuyện tốt, lúc này không biết có gì phiền phức hay không.



Cửa mở ra, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa, lấy lá thư từ trên tay của Xá Kỷ, bỗng nhiên từ sau lưng Xá Kỷ nhảy ra một bóng người, nhuyễn kiếm phát lên tiếng vang thanh thúy, Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua nhưng không ngăn cản, chỉ thấy mũi nhọn chớp động tập kích về phía Hách Thiên Thần.



“Xem kiếm!” Thân pháp của Hạ Tư Nhân phi thường nhanh nhẹn, ngay khi hai chữ vừa ra khỏi miệng thì thân hình đã đến trước mặt Hách Thiên Thần, một luồng màu hồng quét đến, cổ tay xoay chuyển, chém, xoắn, liên tục thay đổi, ngay cả Xá Kỷ cũng kinh ngạc đến mức nhịn không được mà tán thưởng một tiếng hảo.




Rất ít khi thấy Sở Lôi cẩn thận như thế, Hách Thiên Thần không biết hắn muốn hỏi cái gì, lại nghe thấy Sở Lôi tiếp tục nói, “Ngươi có một thanh đao đúng không?”



“Một thanh đao?” Hách Thiên Thần thản nhiên đáp lại, cười một cách lạnh nhạt, “Vương gia cũng biết binh khí của ta không phải đao.”



“Ngươi không cần giả khờ!” Sở Lôi hiếm khi kích động như vậy, có vẻ dị thường nghiêm túc. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của hắn thậm chí hiện lên vài phần đỏ sẫm của bệnh tật, “Bổn vương muốn biết thanh đao kia có thật sự ở trong tay của ngươi hay không?”



“Không biết Vương gia nói đến thanh đao nào?” Y mệ phất qua, vẫn bình ổn như trước, sắc mặt của Hách Thiên Thần rất thản nhiên, vừa nói vừa cười một cách ôn hòa.



Sở Lôi thấy thế thì liền siết chặt ly rượu trong tay, xem ra Hách Thiên Thần muốn hắn phải tự nói ra, trầm mặt xuống, hắn từ từ mở miệng, “Vụ Sắc đao.”



Ba chữ này nằm trong dự kiến của Hách Thiên Thần, lại có thể nói là vượt ngoài dự kiến của hắn, không nhanh không chậm, hắn đáp lại lời nói của Sở Lôi, “Thanh đao này không ở trong tay của ta, nhưng ta biết nó rơi vào tay ai.” Nói ra lời chân thật, hắn cũng muốn biết vì sao Sở Lôi lại quan tâm đến thanh đao này như thế.



“Nó ở nơi nào?” Sở Lôi truy vấn, phát hiện chính mình luống cuống, lại vuốt râu thở dài, chậm rãi bước đi thong thả rồi ngồi xuống, “Hách Thiên Thần, bổn vương tin lời của ngươi, thanh đao không ở chỗ của ngươi, nhưng ta muốn ngươi giúp ta tìm về thanh đao này.”



“Vụ Sắc đao rốt cục có cái gì đặc biệt mà làm cho Vương gia coi trọng như thế?” Ngay cả Hách Thiên Thần cũng không biết quá nhiều về thanh đao này, hắn đã từng phái người đi điều tra nhưng tin tức thu được cũng không quá rõ ràng, “Vụ Sắc đao dẫn đến phân tranh trong chốn giang hồ, có người bảo rằng nó có tuyệt thế bí kíp, có người nghĩ rằng đoạt được nó thì có thể nhất thống giang hồ. Vương gia cũng muốn nhất thống giang hồ, Vương gia cũng muốn nó, hay là nó có liên quan đến triều đình?”