Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5261 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Ngoài cửa sổ, tầm mắt phóng đến từ hành lang uốn khúc khiến người ta không thể bỏ qua, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu hôn thật sâu, không rảnh ngoảnh đầu lại, chờ đến khi hắn khôi phục hơi thở, nhìn ra ngoài thì bên dưới trụ nhà ở hành lang đối diện đã không còn bóng người, không biết Mạc Tuyệt rời đi từ khi nào.



“Mạc Trí và Mạc Tuyệt là đệ tử của Trần sư thái, cái tên Mạc Tuyệt e rằng không phải là đích danh, ngươi có biết hắn tên là gì hay không?” Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, nhiệt độ trên môi vẫn chưa lui xuống, hắn nhìn ra ngoài xa, khôi phục ngữ điệu bình tĩnh, tỏ thái độ yêu cầu Hách Cửu Tiêu phải trả lời vấn đề này.



“Không có danh tính, khi hắn đến Hách Cốc đã không có tên, Hách Vô Cực gọi hắn là Vô Danh.” Hách Cửu Tiêu trả lời dị thường băng lãnh, mỗi khi nói về chuyện của Hách Cốc xưa kia thì vẻ mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng cứng rắn.



Mạc Tuyệt ban đầu cũng là người của Hách Cốc….Hách Thiên Thần không quá bất ngờ, “Hắn và ngươi rất giống nhau, không phải bộ dạng mà là cảm giác.”



“Ta là ta, hắn là hắn.” Hách Cửu Tiêu tựa hồ không thích nghe Hách Thiên Thần nói như vậy, hắn ngồi xuống ghế, “Hắn đáng lẽ đã chết vào năm đó, chết trong tay Hách Vô Cực, không ngờ hắn còn sống.”



“Nói với ta chuyện khi đó.” Hách Thiên Thần xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, ánh mắt của bọn họ chạm nhau một lúc, sau đó Hách Cửu Tiêu bưng lên ly rượu, “Hắn được người của Hách Cốc mang về, phụ thân của hắn có lẽ đã bị thủ hạ của Hách Vô Cực giết chết, Hách Vô Cực thấy căn cốt của hắn không tệ vì vậy để lại mạng của hắn. Những gì Hách Vô Cực giáo huấn cho ta thì hắn cũng học được không ít.”



“Nói như vậy hắn cũng là đệ tử của cha chúng ta…Hách Vô Cực.” Hách Thiên Thần nhớ lại thần thái mới vừa rồi của Mạc Tuyệt, cảm giác quả thật giống với Hách Cửu Tiêu, khiến cho người ta cảm thấy giống như tuyệt tình lạnh lùng, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì cười một cách băng lãnh, “Hắn cũng từng nghĩ như vậy.”



“Có ý gì?” Hách Thiên Thần nghe ra trong lời nói của Hách Cửu Tiêu có hàm nghĩa khác.



“Nhưng sau đó hắn phát hiện chính mình đã sai lầm, Hách Vô Cực chẳng qua xem hắn như công cụ dùng để thử nghiệm cường độ huấn luyện, ở các phương diện tranh đấu thì hắn và ta thập phần giống nhau. Bất kỳ phương pháp nào mà Hách Vô Cực nghĩ rằng có thể khiến người ta trở nên cường đại thì đều cho hắn nếm thử.” Nhắc về quá khứ, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, “Bất luận Hách Vô Cực dùng bao nhiêu thủ đoạn thì ít ra hắn vẫn không muốn ta chết.”



Hách Thiên Thần nghe Hách Cửu Tiêu nói như vậy thì nhất thời hiểu được, nhưng Hách Vô Cực làm như thế e rằng không phải xuất phát từ sự quan tâm đối với Hách Cửu Tiêu. Sau khi im lặng một lúc lâu thì hắn đi đến bên cạnh Hách Cửu Tiêu, “Ta không nên hỏi những chuyện đã qua.”
“Huyết Ma Y, nơi này không có người cần ngươi chẩn bệnh, quay trở về chỗ của ngươi đi.” Có một nữ tử trung niên đột nhiên ngăn cản đường đi của đám người Hách Thiên Thần, nhìn vào Hách Cửu Tiêu, “Nơi này không nghênh đón ngươi!”



Môn chủ phu nhân nghe nói Hách Cửu Tiêu cũng đến đây, nàng tức giận đứng trước cửa, nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, thoáng chốc xung quanh trở nên yên lặng, hết thảy tiếng xì xầm đều dừng lại.



Đứng dưới ánh nắng, nam nhân khiến cho sự ấm áp hóa thành hàn ý đang dừng lại cước bộ, đôi mắt đóng băng chậm rãi nhìn xuống, giọng điệu lạnh lẽo, “Sinh tử của hắn không quan hệ đến ta, vô luận ngươi có nghênh đón hay không thì ta cũng đi vào.”



“Nực cười, đây là Vô Nguyệt Môn, lão gia vô cớ mất tích, ta chính là chủ nhân nơi này, ta nói không cho vào chính là không cho vào!” Môn chủ phu nhân ra hiệu cho đệ tử ngăn cản đường đi của bọn họ, “Đàn Y công tử muốn vào thì có thể, nhưng ngươi thì không được, là ngươi làm hại lão gia…” Trên mặt của nàng hiện lên sự sợ hãi, cánh tay quái dị như có ý thức của riêng mình không ngừng cử động, đến này vẫn còn tồn tại trước mắt nàng.



“Phu nhân.” Cắt ngang song phương đang giằng co, Hách Thiên Thần không nhanh không chậm lộ ra nụ cười ôn hòa lạnh nhạt, nhưng lời nói lại phi thường kiên quyết, “Nếu hắn không thể vào thì ta cũng không vào.”



Vẫn khiêm tốn hữu lễ, thản nhiên trầm tĩnh, hắn đứng trước mặt mọi người bảo hộ Hách Cửu Tiêu, trọng lượng của những lời này rất nặng, ý tứ chính là bất luận thời điểm nào cũng chỉ muốn tiến thối cùng Hách Cửu Tiêu.



Những lời này như gió thoảng mây trôi, thái độ của Hách Thiên Thần tự nhiên như thế, ngược lại khiến người ta giật mình, Môn chủ phu nhân cũng ngẩn ra, “Nghe nói ngươi từng ở vách núi nhảy theo hắn xuống vực, chẳng lẽ Đàn Y công tử thật sự vì người như thế mà không cần chính sinh mạng của mình? Hôm nay nếu ta không cho hắn tiến vào Vô Nguyệt Môn, chẳng lẽ công tử sẽ không bận tâm đến an nguy của lão gia ta mà đứng ngoài lề, khoanh tay đứng nhìn?”



Ngữ khí của nàng đầy ngỡ ngàng, Hách Cửu Tiêu cũng nhìn Hách Thiên Thần, toàn thân tản ra yêu khí, đôi mắt băng hàn chớp động hào quang, người bên cạnh ngoảnh đầu nhìn hắn, thần sắc vẫn trẫm tĩnh, ngữ thanh của Hách Thiên Thần mang theo tiếc nuối, “Nếu phu nhân nhất định không cho hắn đi vào thì Đàn Y chỉ có thể rời đi mà thôi.”



Đám người ồ lên một trận.