Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5262 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Hách Thiên Thần đối mặt với rất nhiều ánh nhìn chăm chú nhưng lại tựa như không nhìn thấy, Trần sư thái đã đứng trong chính đường, bàn tay đang lần tràng hạt, “Hôm nay chúng ta là vì giải quyết sự tình mà đến, chuyện ngày xưa thế nào thì bần ni không biết, nếu phu nhân muốn đem việc này điều tra rõ thì không nên lãng phí thời gian ở đây.”



Môn chủ phu nhân lại tựa như bị những lời đó của Hách Thiên Thần mà khiếp sợ, nàng không biết phải trả lời Trần sư thái như thế nào, Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng của nàng run rẩy, trơ mắt nhìn hai người cùng đi vào trong.



Một hồi phong ba nho nhỏ trôi qua, nhìn thấy hết thảy những chuyện này, vết sẹo trên mặt của Mạc Tuyệt dưới ánh nắng càng thêm đáng sợ, hắn đứng phía sau Liễu Trần, cúi đầu nhìn xuống chiếc bóng trên mặt đất, đó là y mệ của Hách Thiên Thần đang đặt lên chiếc bóng ở bên cạnh.



Các nhân sĩ giang hồ trong phòng đều nhìn bọn họ, biểu tình nào cũng có, tới nơi này là vì Vụ Sắc đao, là vì sự mất tích ly kỳ của Môn chủ Vô Nguyệt Môn, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đã quên những chuyện đó, mà chỉ cảm thấy âm thầm kinh ngạc.



Biết và tận mắt chứng kiến lại bất đồng, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến từ lúc đầu là những lời đồn đãi về mối quan hệ khác thường của hai người, cho đến bây giờ hai người với tính tình hoàn toàn khác biệt lại thật sự đi cùng với nhau.



Kỳ thật so với lời đồn đãi bọn họ là huynh đệ thì lúc này càng đáng ngạc nhiên hơn.



Trong mắt của người khác, Đàn Y công tử sau khi biểu hiện như vậy thì vẫn ôn hòa, không có gì khác lạ, cước bộ vẫn trầm ổn như trước, vừa tiến vào chính đường thì đi đến một nơi vắng người, không hề lên tiếng cũng không ngồi xuống. Hách Cửu Tiêu đứng ở bên cạnh giống như không cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai ở xung quanh, hai người đứng ở nơi đó, rõ ràng là một nơi ẩn khuất nhưng lại làm cho người ta không thể không lưu ý đến nhất cử nhất động của bọn họ.



Trần sư thái hỏi rõ tình hình ở Vô Nguyệt Môn, nghe nói thiếu Môn chủ trước đó không lâu vừa mới xuất môn, lại hỏi tình hình của khách viếng thăm. Hách Thiên Thần thủy chung không nhiều lời mà chỉ nghe hai người đối đáp, Trần sư thái làm tiền bối lại là nữ tử, lúc này nàng đến can thiệp có vẻ thỏa đáng.



Giống như rất nhiều người lúc trước đã hỏi thăm sự tình, Trần sư thái cũng không tìm ra manh mối, chuyện này chỉ có hai điểm kỳ lạ, thứ nhất là vô diện nhân, thứ hai là Môn chủ Vô Nguyệt Môn vô cớ mất tích.



“Chỉ cần là người thì khi rời đi nhất định sẽ lưu lại dấu vết.” Hách Thiên Thần nói xen vào, Môn chủ phu nhân biết hắn xưa nay đa mưu túc kế, lúc này cũng không thể so đo chuyện mới vừa rồi, vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ ngươi biết hắn mất tích như thế nào?”



“Trước tiên đi đến gian mật thất nhìn thử.” Hách Thiên Thần chỉ về phía trước, hạ nhân vội vàng dẫn đường.



Gian mật thất mà Môn chủ ở trước kia quả thật thập phần riêng tư, suy nghĩ của hắn cũng hết sức xảo diệu, gian phòng không nằm dưới lòng đất, cũng không ở trong biệt viện, mà lại là một gian phòng trệt nằm trên một vùng đất trống.



Tường trắng ngói xanh, xung quanh có người canh gác, nếu có gì nguy hiểm thì bất luận kẻ nào tiếp cận cũng sẽ bị phát hiện.



Bên ngoài không có gì khác thường, Hách Thiên Thần lưu ý là bên trong, từ bên trong mở ra cửa sổ thì có thể để cho người ta đem thức ăn tiến vào, kích thước của cửa sổ không đủ để một người chui lọt, Môn chủ Vô Nguyệt Môn đã bị mất tích vô cớ tại nơi này.


“Nếu ta không nhận ra, nếu ta không hỏi, đến khi nào ngươi mới chịu nói? Hay là sẽ không nói? Chuyện gì ngươi cũng muốn tự mình gách vác, ngươi xem ta là cái gì? Ngươi có đặt ta ở trong lòng hay không? Có biết ta lo lắng cho ngươi hay không?” (làm hơi quá rồi)



“Không cần khẩn trương như vậy, ta biết nên làm thế nào…”



“Ngươi biết?”



“Ngươi hãy nghe ta nói cho hết.”



“Ngươi nói đi.”



“Ta…”



Môi bị ngăn chặn, tiếng đối thoại trong xe ngựa đột nhiên im bặt, không có tiếng động, người bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Trong xe, Hách Thiên Thần vừa mới nói một chữ thì không thể tiếp tục mở miệng, Hách Cửu Tiêu kém kiên nhẫn, như là trừng phạt, hắn hôn cơ hồ là cắn, cố ý lưu lại dấu vết bên ngoài, cho đến khi hơi thở của hai người dồn dập thì mới buông Hách Thiên Thần ra.



Ngón tay lướt qua bờ môi của Hách Thiên Thần, lúc này mới khôi phục thần sắc ban đầu, “Ngươi nói đi.”



Hách Thiên Thần lau đi dấu vết bên môi, trước tiên buông rèm che cửa sổ xuống, nếu Hách Cửu Tiêu khống chế không được thì không biết sẽ làm ra chuyện gì ngay tại nơi này.



“Dị lực của ta từ lâu không được sử sụng, bị đè nén quá lâu nên đột nhiên có dấu hiệu bùng nổ, gần đây khi ở chỗ đông người đôi khi ta có thể cảm giác được những ý niệm mãnh liệt, tỷ như mới vừa rồi, bất quá ta đã từng trải, mặc dù không khỏe một chút nhưng ta có thể ứng phó, chỉ cần chờ đến khi cỗ lực lượng này bình ổn, hết thảy sẽ giống như ban đầu, sẽ nằm trong sự khống chế của ta.”



Hách Cửu Tiêu không bình tĩnh, nhưng Hách Thiên Thần không thể mất bình tĩnh, lúc trước khi luyện tập sử dụng ý chỉ để điều khiển dị lực, làm cho nó hoạt động theo tâm ý của mình, sử dụng hoặc là không sử dụng, nay chẳng qua là lực lượng trở nên cường đại, vì vậy cần rèn luyện thêm một lần nữa mà thôi, Hách Thiên Thần quả thật cũng không lo lắng.



Nhưng Hách Cửu Tiêu lại hết sức thận trọng, “Nếu có việc gì thì ngươi nhất định phải nói với ta, cái gì ngươi cũng không nói, cho dù không phải cậy mạnh thì ta cũng không yên tâm.”



“Hảo” Hách Thiên Thần chỉnh trang lại ngoại bào, hắn không biết đi ra như vậy mà để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình thì sẽ nghĩ như thế nào, cho nên chỉ ngồi ở bên trong, tính phân phó cho đoàn xe khởi hành, Xá Kỷ ở bên ngoài lại vội vàng gọi lớn, “Các chủ! Trong Các có người đưa thư!”



Hách Thiên Thần đẩy rèm che cửa sổ ra để tiếp nhận, bỗng nhiên giận tái mặt, “Khởi hành, quay về Thiên Cơ Các.”