Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5269 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Trong tiếng quát rõ ràng mang theo cơn thịnh nộ đã bị khắc chế, Hách Thiên Thần rống giận khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, Hách Cửu Tiêu lại không thay đổi sắc mặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Những ngón tay của Hách Thiên Thần chộp lên bả vai của hắn đang trở nên trắng bệch, cắn chặt răng, Hách Thiên Thần gằn từng tiếng, “Ngươi cho rằng làm như vậy thì khi ta bị kẻ khác chất vấn sẽ có cái để công đạo? Nhưng ngươi làm ra quyết định này, có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?”



“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu chỉ nhìn Hách Thiên Thần mà không trả lời, đôi mắt luôn kết băng cũng không có quá nhiều biến hóa. Cả hai cùng nhìn nhau, nhưng Hách Thiên Thần cũng không thể làm cho bản thân mình trở lại bình tĩnh.



Hách Cửu Tiêu vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà giải quyết phiền toái, muốn thay hắn xử lý hết thảy những vấn đề nan giải, thậm chí không tiếc tổn hại lực lượng của mình. Nại Lạc từng có địa vị ngang hàng với Nam Vô, oai chấn giang hồ, nhưng lại vì hắn, dưới quyết định của Hách Cửu Tiêu mà bị giải tán, từ nay về sau trên võ lâm không còn Nại Lạc, Nam Vô không còn đối thủ, mà lực lượng của Hách Cửu Tiêu tổn hại hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại Hách Cốc.



Hách Cửu Tiêu biết rõ không cần phải làm đến mức này nhưng vẫn vì hắn mà….làm như vậy….Bàn tay của Hách Thiên Thần đang run rẩy, siết chặt bả vai của Hách Cửu Tiêu, nhìn thẳng vào mắt của ca ca mình, dưới đáy mắt đang mạnh mẽ kiềm nén tức giận hơi tỏa ra nhiệt độ, ánh tà dương nơi chân trời chiếu rọi, đôi mắt của hắn tựa hồ hơi ửng đỏ.



Khi Hách Thiên Thần muốn quay đầu đi thì bị Hách Cửu Tiêu kéo vào sát người, nụ hôn ấm áp dừng trên mi mắt của hắn.



Hách Thiên Thần vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận sự ẩm ướt từng tồn tại trong mắt của mình, đó là nụ hôn của Hách Cửu Tiêu, chính là nụ hôn của Hách Cửu Tiêu….



Bình phục nỗi lòng, hai tay siết chặt, Hách Thiên hần hít sâu vào một hơi rồi thối lui, “Chuyện này khi trở về thì nói sau, nơi đây còn có chuyện cần phải giải quyết.” Hắn lại liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, cái liếc mắt này chứa đựng thần sắc phức tạp, xoay lưng đối mặt với đám người đang ngây dại, Hách Thiên Thần giật mình, khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất hiện thì trong khoảnh khắc hắn đã quên bản thân đang ở nơi nào, nơi này căn bản không phải là chỗ để nói ra những lời như vậy.



“Hắn đã đến, thi thể của An Ngọc Long ở đâu?” Tựa như chưa từng làm cái gì, hắn thản nhiên bảo người của phái Điền Thương khai quan tài để cho Hách Cửu Tiêu khám nghiệm tử thi.



Đệ tử của phái Điền Thương vẫn còn ngây người, theo bản năng mà tuân theo chỉ thị của hắn, dẫn bọn họ đi đến nơi viếng tang, mở ra quan tài, sau khi Hách Cửu Tiêu trải qua kiểm tra thực hư thì rút ra một kết luận, “Hắn không phải mới chết, người này đã chết được một quãng thời gian.”



“Cái gì?” Mọi người thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, có người không ngừng lắc đầu, “Chuyện này không có khả năng! Mấy ngày trước An sư huynh còn sống! Chúng ta rõ ràng đều nhìn thấy!”
“Ngươi đang giận?” Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Hách Thiên Thần đang rũ mắt xuống, hắn dùng bình tĩnh để che giấu, nhưng bên dưới nhất định có tâm tư khác.



Hách Thiên Thần giương mắt nhìn ra xa, lặng im một lát, đến khi mở miệng thì hắn phải tận lực kiềm chế không cho ngữ thanh của mình run rẩy, “Cửu Tiêu, ngươi không thể vì ta mà làm như vậy, ta chịu không nổi.”



“Đây là quyết định của ta, không quan hệ đến ngươi. Nhân quả báo ứng, lúc trước ta giết người của ngươi, nay ta dùng Nại Lạc để hoàn lại, rất công bằng.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy nhìn Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng, nhìn thấy ánh mắt gần như ôn nhu của Hách Cửu Tiêu, hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, “Ngươi có biết ngươi rất xằng bậy hay không? Một khi Nại Lạc giải tán thì ngươi chỉ còn lại Hách Cốc, thực lực hao tổn rất nhiều, còn những người của Nại Lạc, ngươi không thể cam đoan sau khi bọn họ không bị quản thúc thì sẽ không làm ra chuyện gì trên giang hồ…”



“Cho dù có thì cũng không liên quan đến ta.” Hách Cửu Tiêu trả lời không hề do dự, xem như Nại Lạc hoàn toàn không còn quan hệ gì đến hắn, thế lực bị hao tổn cũng không ảnh hưởng đến hắn.



Hách Thiên Thần nghẹn lời, hắn sẽ tìm không ra lý do gì khác để trách cứ hành động của Hách Cửu Tiêu, phần lớn nguyên nhân cũng không phải vì lo lắng người của Nại Lạc sẽ gây náo loạn giang hồ.



Nhịp tim của hắn càng lúc càng đập kịch liệt, trong ngực có loại cảm giác chua xót gần như đau đớn, từ khi Hách Cửu Tiêu xuất hiện ở trước mặt hắn cho đến bây giờ thì cảm giác đó vẫn chưa lui ra, nụ cười khổ trở thành chua xót, hắn ôm chặt Hách Cửu Tiêu, thở dài một hơi, rồi vùi đầu vào bên cổ của Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu….”



“Ân?” Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn, nhưng Hách Thiên Thần vẫn không mở miệng, tiếng hít thở ngay tại bên tai Hách Cửu Tiêu, qua một lúc lâu, cánh tay của Hách Thiên Thần chậm rãi siết chặt, “Cửu Tiêu…..Cửu Tiêu….”



Tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, Hách Thiên Thần vẫn không ngẩng đầu lên, dưới ánh nến lay động, bóng dáng của Hách Thiên Thần thủy chung cương trực, tư thế đứng thẳng vẫn giống như ban đầu nhưng Hách Cửu Tiêu lại cảm giác được bờ vai trở nên ẩm ướt, cánh tay đang ôm lấy hắn cơ hồ làm cho hắn có cảm giác đau đớn.



“Ngươi đang làm nũng sao? Hay là cảm tạ? Ta không cần ngươi cảm tạ ta, Thiên Thần, có nghe thấy hay không?” Hách Cửu Tiêu ôm lấy thắt lưng của hắn, bàn tay vuốt ve lên xuống, Hách Thiên Thần ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo có vài ánh hào quang lấp lánh, ánh mắt thâm trầm như biển sâu vô hạn, bỗng nhiên dâng lên gợn sóng, hắn ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, một nụ hôn bá đạo mãnh liệt bất ngờ ập đến.