Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5270 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Môi kề sát, mỗi một lần thở ra đều mang theo nhiệt độ nóng rực, trong hô hấp đều là hơi thở của đối phương, cho đến khi Hách Thiên Thần thối lui, “Ta biết, ta sẽ không nói cảm tạ với ngươi, ngươi làm như vậy căn bản cũng không cần cảm tạ.”



Hơi thở của hai người hòa quyện, ngữ thanh của hắn khàn khàn, “Chuyện này căn bản không đáng để ta cảm tạ, ta cũng không muốn ngươi làm như vậy, nhưng ngươi luôn tự cho là đúng, ngươi làm huynh trưởng mà thật sự lại rất ngang ngược.”



Một câu khiển trách nghiêm khắc, nhưng nụ hôn lại hết sức nóng rực, bàn tay của Hách Thiên Thần đặt lên lưng của Hách Cửu Tiêu, trong khi sau lưng của mình thì không ngừng bị đối phương vuốt ve, bóng dáng của hai người ở trên tường nhập thành một, trong phòng không còn tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng gián đoạn thở dốc, tiếng bước chân thác loạn từ bên cạnh bàn cho đến tận trước giường.



Thanh bào bị kéo xuống, rơi trên mặt đất. Cẩm y bị Hách Thiên Thần cởi bỏ, hắn bị Hách Cửu Tiêu đẩy ngã trên giường, thân thể đè lên mang theo một độ ấm mãnh liệt, mỗi một bộ phận tiếp xúc với Hách Cửu Tiêu đều tựa hồ muốn bốc cháy, bàn tay của Hách Cửu Tiêu từ trước ngực hắn đang di chuyển xuống dưới, sau đó mơn trớn xung quanh thắt lưng, đôi mắt đang cúi xuống nhìn hắn chăm chú không có dấu hiệu băng lãnh mà chỉ có tràn đầy lửa nóng.



“Ta rất nhớ ngươi, muốn ngươi.” Hách Cửu Tiêu cũng không che giấu dục vọng của mình, bàn tay của Hách Thiên Thần đi xuống, chạm vào hạ khố của hắn, giương mắt nhìn hắn, cổ họng rung động, “Ta cũng vậy.”



Không cần bất luận ngôn ngữ nào, chỉ cần dùng phản ứng của thân thể để nói cho đối phương hết thảy cảm xúc, hỉ giận, nhớ mong, đau lòng, thương tiếc. Hách Cửu Tiêu kéo hai chân của Hách Thiên Thần ra, nằm lên người của Hách Thiên Thần, người dưới thân của hắn có một đôi chân thon dài đang khẽ cong lên, ánh mắt nhìn hắn chăm chú lại bốc lên tình dục, cùng với vô số tình cảm phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.



Hách Thiên Thần há miệng thở dốc, chưa bao giờ suy nghĩ hỗn loạn giống như giờ khắc này, chẳng những dục vọng của bản thân đang bị nắm trong tay, mà người trước mặt lại càng quấy nhiễu tâm tư của hắn. Một chút khả năng khống chế và bình tĩnh còn sót lại của hắn đều bởi vì Hách Cửu Tiêu mà hoàn toàn sụp đổ.



Hai chân bị mở ra, nửa người của Hách Cửu Tiêu đè trên thân thể của hắn, hạ phúc của hai người kề sát vào nhau, Hách Thiên Thần nhìn chăm chú lên phía trên, khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu dưới ánh nến có vẻ toát ra sương mù, ý cười không quen lộ ra trên mặt lại tràn đầy thâm tình, bên ngoài mơ hồ có tiếng người truyền vào, trong phòng thật im lặng, chỉ có thân thể của hai người va chạm, tứ chi quấn quanh mà tạo thành âm thanh cọ sát.



Hô hấp của Hách Thiên Thần trở nên dồn dập, ngón tay của Hách Cửu Tiêu hướng ra phía sau hạ thân của Hách Thiên Thần, thăm dò âu yếm, nhận thấy Hách Thiên Thần buộc chặt, Hách Cửu Tiêu xoay người xuống giường, khi quay lại thì trên tay có thêm một lọ dược, đó là màu sắc mà Hách Thiên Thần lúc trước chưa từng gặp qua, màu hồng nhạt hơi trong suốt.




Nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi Hách Cửu Tiêu đứng dậy gọi người chuẩn bị nước ấm, sau khi hai người tắm rửa thì nằm xuống. Hách Thiên Thần nhất thời chưa thể chìm vào giấc ngủ, Hách Cửu Tiêu cũng không, vén qua vài sợi tóc ẩm ướt của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đột nhiên hỏi, “Thiên Thần, nói cho ta biết, ở trên đường ngươi gặp được Mạc Tuyệt, hắn có nói cái gì hay làm cái gì với ngươi hay không?”



“Vì sao lại hỏi như vậy?” Giọng nói của Hách Thiên Thần hơi có một chút mệt mỏi hiếm thấy, Hách Cửu Tiêu nghiêng người nhìn Hách Thiên Thần, “Thái độ của hắn khác biệt với ban đầu.” Hắn có thể cảm giác được thái độ của Mạc Tuyệt khác thường, có lẽ chỉ là một chút khác biệt rất nhỏ nhưng hắn quả thật có thể phát hiện được.



“Hắn hận ngươi nhưng không tính là quá sâu, hắn…” Lời nói của Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu cắt ngang, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Hách Thiên Thần vẫn lưu lại lửa nóng lúc trước, “Ta chỉ hỏi ngươi hắn đã làm cái gì với ngươi?”



Hách Thiên Thần khẽ giật lông mày, “Hắn có thể làm được cái gì đối với ta?” Hắn nhìn lên rèm che phía trên đầu, “Hắn muốn dùng ta để báo thù ngươi nhưng hắn đã chọn sai đối tượng.” Nếu Hách Cửu Tiêu nghe xong những lời mà Mạc Tuyệt đã nói thì tất nhiên sẽ nổi giận.



“Chỉ như vậy?” Hách Cửu Tiêu cũng không hoàn toàn tin tưởng, nghe được sự hoài nghi trong lời chất vấn của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần suy nghĩ, “Mạc Tuyệt có lẽ có quá khứ giống với ngươi nên ta cũng không hoàn toàn chán ghét hắn, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể nói là thích, nếu là ngươi đang lo lắng điều này.”



Hách Cửu Tiêu không lên tiếng, Hách Thiên Thần liền nói tiếp, “Trên đời này, ngươi là người thân nhất của ta, không có ai giống như ngươi, không có ai sẽ hiểu ta giống như ngươi, vì ta mà làm ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho ta….không thể không yêu ngươi.”



Ngữ thanh chậm rãi bình thản cùng với đáy mắt chân thật không hề che giấu thâm tình, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, nói ra những lời từ dưới đáy lòng của hắn. Vốn là băng lãnh lại vì hắn mà sôi trào, hắn ngoại trừ yêu Hách Cửu Tiêu thì còn có thể làm được điều gì bây giờ? Chỉ có thể đắm chìm, thậm chí chưa bao giờ cảm thấy hối hận đối với tình cảm vốn không nên tồn tại này.



“Lúc này chính là ngươi làm cho ta không biết phải nói cái gì.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chớp động, tựa hồ cũng có rất nhiều cảm khái, cuối cùng mỉm cười ôm lấy Hách Thiên Thần, hai người không tiếp tục lên tiếng, cứ như vậy mà ngủ, đêm dài lẳng lặng chậm rãi trôi qua đến tận bình minh.