Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5296 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Đêm khuya thanh vắng, sự cảnh giới và sát khí trong lời nói của hắn giữa bầu không khí yên tĩnh như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, Hách Thiên Thần lại bình tĩnh như lúc đầu, Thiên Cơ Các đang ở trong hiểm cảnh nhưng hắn tựa hồ không hề lo lắng, “Cho dù đến Hách Cốc cũng vô dụng, thiện hạ to lớn nơi nào cũng là vương thổ. Ta đi Hách Cốc thì chỉ mang đến phiền phức cho Hách Cốc, ngươi cũng biết ta sẽ không làm như vậy.”



Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, không nhanh không chậm nói xong, Thiên Cơ Các gặp phải phiền phức cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, cho nên hắn mới vội vàng chạy về Trung Nguyên, “Chúng ta về trước rồi tính sau, có lẽ không đến mức như chúng ta suy nghĩ.”



Đêm dài trôi qua, trời rất nhanh liền bừng sáng, đoàn người của Hách Thiên Thần tiếp tục lên đường, bọn họ dừng lại ở biên ải không lâu, nhưng hành tung của bọn họ lại hết sức gây chú ý. Giang hồ yên bình, Thiên Khung Thần Giáo bị tiêu diệt, công lao của Thiên Cơ Các và Hách Cốc là lớn nhất, thanh danh cực cao, bởi vậy sẽ uy hiếp đến xu thế của triều đình.



Tin đồn mưu phản không biết từ đâu mà đến, không ai dám lớn tiếng nghị luận nhưng lời thị phi như vậy quả thật có tồn tại.



Một người nói thì có lẽ không ai tin tưởng, nhưng mười người hay trăm người thậm chí cả ngàn người nói, cho dù có người không tin tưởng thì cũng khó tránh khỏi trở nên bán tín bán nghi, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Hách Thiên Thần phi thường hiểu rõ điểm này, cho nên từ khi hắn chấp chưởng Thiên Cơ Các cho đến nay vẫn luôn hành sự công bằng, không trêu chọc triều đình, càng không đứng về phe nào.



Làm như vậy là vì không muốn bận tâm, nhưng kết quả lại có thể chưa hẳn như hắn mong muốn, còn có một loại khả năng chính là đắc tội với quyền thế ở khắp nơi. Có lẽ tình hình hiện tại chính là do nguyên nhân này mà đến.



Cuối hạ, thời hạn dùng Vụ Sắc đao hóa giải huyết chú chỉ có ba tháng, còn lại một tháng cuối cùng thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu dẫn người về đến Trung Nguyên.



“Mấy ngày nữa đi thành Lương Châu.” Ngồi trên lưng ngựa, Hách Thiên Thần uống một ngụm nước, Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Hết thảy xem ra đều gió yên sóng lặng, càng có thể xác định bên trong có huyền cơ, ngươi nghĩ Sở Lôi bao giờ sẽ động thủ?”



“Sở Lôi không phải kẻ hồ đồ, trước khi sự tình chưa điều tra rõ thì hắn sẽ không manh động, nhưng chắc chắn đã phái người theo dõi hành tung của chúng ta.” Hách Thiên Thần cất túi nước vào, sau đó nhìn lướt một vòng, bên trong đám đông có kẻ âm thầm đi theo, hắn đã sớm phát hiện, Xá Kỷ từng hỏi không chỉ một lần, có nên xử lý người kia hay không nhưng đều bị hắn bác bỏ.


Hách Cửu Tiêu biết rõ lúc này nói cái gì cũng vô ích, hắn cầm tay Hách Thiên Thần, không cho Hách Thiên Thần dùng lực quá mạnh mà tự tổn thương chính mình, “May mắn thủ hạ của ngươi đều phái ra ngoài, người ở đây không nhiều lắm…” Đây là điều duy nhất mà Hách Cửu Tiêu có thể an ủi Hách Thiên Thần, cũng là sự thật.



Người lưu lại không nhiều bằng nhân thủ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng hơn một chục người bị giết chết vẫn là thủ hạ của Thiên Cơ Các, chứng tỏ có người giết thủ hạ của Thiên Cơ Các ngay trước cửa! Hách Thiên Thần không nói một lời, chậm rãi giương mắt lên, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào, sát ý chậm rãi nổi dậy, vô luận hắn kiềm chế như thế nào thì cũng khó mà ngăn cản.



“Bọn họ không phải do chúng ta giết!” Trong tiếng giao kích có người kêu to, nhưng thủ hạ của Thiên Cơ Các làm sao còn nghe lọt lỗ tai, Xá Kỷ không ngờ Tử Diễm lại trở nên nhẫn tâm ám sát huynh đệ trước kia của mình như thế, trong cơn bi phẫn, hắn hạ thủ không lưu tình, rất nhanh liền có người bị thương dưới kiếm của hắn, hắn nhìn thấy máu tươi bắn ra, trong mắt cũng tràn ngập hồng quang, “Tử Diễm! Ngươi ra đây cho ta! Ta muốn giết ngươi!”



“Xá Kỷ, dừng tay!” Tử Diễm rốt cục xuất hiện, sắc mặt của nàng tái nhợt, thoạt nhìn gầy đi một ít, không biết có phải vì luyện ma công hay không, trường kiếm cầm trong tay, nàng dừng phía trên vách tường, “Các huynh đệ! Rút lui!”



Hai mươi ba người đều là thủ hạ trước kia của Nam Vô, thân thủ không tệ, có mấy người bị trọng thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ rời đi của bọn họ, nàng vừa lên tiếng thì tất cả bọn họ đều bỏ chạy ra ngoài, nhưng người của Hách Cốc đã bao vây nơi này, bọn họ nhất thời không thể rút lui, song phương không ngừng giằng co.



“Tử Diễm, thật sự là ngươi?” Hách Thiên Thần tựa hồ không thể ngờ nàng lại làm ra chuyện như vậy, hắn chất vấn như thế, vẻ mặt không đáng sợ như lúc trước nhưng mỗi một lời lại làm cho người ta cảm thấy lãnh liệt. Tử Diễm đứng cách hắn rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được mỗi một chữ đều chứa đầy lãnh ý.



Nàng lắc đầu, cười khổ một chút, “Nếu ta nói không phải do ta làm thì ngươi có thể tin hay sao?”



“Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu không phải ngươi thì là ai?” Hách Thiên Thần bước đến gần, Tử Diễm lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng thờ ơ, nhưng vào lúc này bên ngoài phân đà lại vang lên tiếng vó ngựa, có tiếng của thị vệ truyền đến.



“Người đến là của triều đình.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đông lạnh, đôi mắt khẽ nhắm chợt lóe lên, “Nàng nghe lệnh triều đình.”