Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5297 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Tử Diễm, Thiên Cơ Các nội loạn, chẳng lẽ hết thảy đều là âm mưu của triều đình? Kẻ chủ mưu rốt cục là ai? Mọi người trong Thiên Cơ Các chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng như vậy, nắm chặt binh khí trong tay, bọn họ không dám sơ suất.



Tử Diễm cũng nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng nhìn thấy ánh mắt vạn phần phức tạp của Hách Thiên Thần, sợ hắn tiến lên, nàng lui nhanh vài bước rồi nhảy ra khỏi vách tường. Người của Hách Cốc ở bên ngoài không thể không phân thần đối phó với quan binh, Tử Diễm và thủ hạ của nàng có cơ hội rời khỏi, trước khi đi nàng lại quay sang nhìn Hách Thiên Thần, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không hề lên tiếng.



Ngay khi bọn họ rút lui thì quan binh từ bên ngoài tiến vào.



“Thiên Cơ Các có người mưu phản, lục soát toàn bộ nơi đây cho ta! Không được bỏ sót bất cứ dấu vết nào!” Người của phủ nha vọt vào đại môn, dẫn binh hô to một câu, bọn nha dịch chen chúc mà vào, cùng người của Thiên Cơ Các giao thủ.



Thủ hạ Hách Cốc ở bên ngoài chặn lại một phần quan binh, song phương hỗn chiến, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không còn tâm tư để lo lắng về đám người Tử Diễm đã đi đâu, bọn họ sóng vai giết địch, khi hai huynh đệ động thủ thì không hề lưu tình, hơn mười tên nha dịch nhanh chóng chết dưới sát ý của Hách Thiên Thần, Giao Tàm ti uyển chuyển, kim quang chỉ cần chạm vào ai thì người đó ắt chết.



“Thiên Thần!” Thấy hắn ra chiêu tuyệt tình, tràn ngập sát khí, Hách Cửu Tiêu sợ hắn mất đi khống chế. Nhưng Hách Thiên Thần chỉ đáp lại bằng một ánh mắt trấn an, “Ta không sao.”



Mặc dù mang theo sát ý nhưng ba chữ này vẫn bình ổn như trước, Hách Thiên Thần dù sao vẫn là Hách Thiên Thần. Thắt cổ địch nhân trước mặt, hắn nhảy lên vách tường rồi nhìn xuống, nội ngoại phân đà đều là quan binh, nhân số rất đông, đánh với bọn họ cũng không có lợi, “Xá Kỷ! Truyền lệnh xuống! Rút lui”



Nhảy xuống, hắn phân phó Xá Kỷ, Xá Kỷ đã sớm tàn sát đỏ mắt, nghe như vậy thiếu chút nữa đã muốn nói để mình lưu lại, may mắn hắn vẫn chưa mất lý trí, đem mệnh lệnh truyền xuống, người của Hách Cốc cũng nhận được khẩu lệnh từ Băng Ngự — đều tự phân tán rút lui.



Thiên Cơ Các và Hách Cốc đông người, quan binh cũng không ít, quan viên dẫn binh là người bản địa, hắn không biết rõ sự tình, hắn chỉ phụng mệnh hành sự, tiến đến truy nã phản loạn, thấy đối phương dũng mạnh như thế thì cảm thấy có một chút sợ hãi, nhìn bọn họ muốn rút lui, hắn sợ công lao sẽ tuột khỏi tay, vì vậy lập tức phái người đi cầu viện binh.



“Mau! Đi thông báo thủ thành Trương đại nhân, lệnh hắn đóng cửa thành, dẫn người lại đây trợ giúp!” Một lòng muốn tự lập công, Ngô đại nhân dẫn binh mà lòng nóng như lửa đốt, thủ hạ thân tín vội vàng rời đi,mới đến trước cửa thì lại nghe thấy có tiếng nhân mã tiếp cận nơi này.



“Chẳng lẽ Trương đại nhân đã nhận được cấp báo, nhanh như vậy đã chạy đến?” Hắn vô cùng kinh hỉ, người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc lại âm thầm lo lắng, cho dù bọn họ không sợ phải đối địch với triều đình nhưng đối phương người đông thế mạnh, bọn họ muốn đào tẩu cũng không dễ dàng.




Vươn tay, hắn vén qua sợi tóc bị rối vì giao chiến ở bên tai của Hách Thiên Thần, “Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ không cho ngươi quên lời nói của ngày hôm nay.”



Ngữ thanh nhẹ nhàng cùng với nụ hôn dịu dàng hạ xuống, dừng bên môi Hách Thiên Thần, bờ môi khẽ chạm thì lập tức rời xa, chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt nhưng đối với Sở Thanh Hàn lại phi thường dài lâu khiến trong lòng của hắn dần dần nổi lên một sự phẫn nộ chưa từng có.



Dời mắt, hắn thu liễm tất cả ý cười, “Động thủ.”



Hai chữ vừa dứt, quan binh ở phía sau lập tức thay đổi phương hướng, trận chiến lại tiếp tục bị châm ngòi, ngay khi chiến hỏa vừa bùng nổ thì một bóng dáng theo hai chữ này của hắn bất thình lình lao thẳng vào trong trận!



Lưỡi đao phát ra hồng quang, bóng đen cụt mất một tay đang lao vào như quỷ mỵ, Vụ Sắc đao! Ân Phách Mệnh!



Vụ Sắc đao bị Tử Diễm đưa đến Vạn Ương, lại rơi vào tay của Hùng Tích An, nay nằm trong tay Ân Phách Mệnh, Ân Phách Mệnh lại theo Sở Thanh Hàn mà đến!



“Sở Thanh Hàn! Là ngươi!” Xá Kỷ hô to một tiếng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Sở Thanh Hàn, “Tử Diễm vì ngươi mà phản bội! Là ngươi phái người đến ám sát thủ hạ Thiên Cơ Các! Ngươi là đồ ti bỉ tiểu nhân!”



Sở Thanh Hàn chưa từng tự xưng là quân tử, nhưng những lời chỉ trích của Xá Kỷ vẫn làm cho hắn phải nhíu mày, trong khoảnh khắc, lưỡi đao từ trong tay Ân Phách Mệnh đã lao tới, Hách Cửu Tiêu xuất chưởng, Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần ngăn cản một đao từ trên không bổ xuống.



Chưởng phong chém lên lưỡi đao, Hách Cửu Tiêu dùng dị lực, lưỡi đao chợt lóe lên, hồng quang chớp động, nó đang hấp thu dị lực của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần phát hiện không đúng, lập tức đẩy Hách Cửu Tiêu ra, Giao Tàm ti quấn quanh Vụ Sắc đao, một tay tung chưởng đoạt đao.



Ân Phách Mệnh chỉ còn một tay nên không thể ngăn cản chiêu thức nhanh như chớp của hắn, Vụ Sắc đao rơi vào tay Hách Thiên Thần.