Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5303 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Hai người ngồi dưới tàng cây, sau giờ ngọ ánh nắng thật nhạt, đã là cuối hạ, ý thu dần dần nồng nàn, đúng là thời tiết rất đẹp, nhắm mắt lại thì lập tức có thể cảm giác được trong gió có một hương vị độc đáo thuộc về mùa thu, tiếng gió hiu hiu khiến người ta buồn ngủ, Hách Thiên Thần cứ như vậy mà nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay vẫn còn tỉnh.



Mấy ngày nay hắn đều ngủ, nhưng khi tỉnh lại thì không nói nhiều lắm, tựa hồ hắn cũng không để ý đến rất nhiều việc, nếu không phải Hách Cửu Tiêu tin tưởng hắn nhất định sẽ thực hiện ước hẹn với Sở Thanh Hàn thì cơ hồ khiến người ta hoài nghi hắn muốn quy ẩn giang hồ, cứ như vậy mà tiếp tục lưu lại Hách Cốc, sưởi nắng sau giờ ngọ, uống trà đọc sách.



Ánh mặt trời len qua cành lá chiếu xuống mái tóc đen huyền của Hách Thiên Thần làm toát lên một vầng hào quang, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu cùng những tia nắng mặt trời dừng trên vầng sáng kia, giống như chỉ cần nhìn như vậy thì có thể loại trừ tất cả ốm đau từ trên người của hắn.



Đã nhiều ngày qua, từng có vài lần Hách Thiên Thần sẽ đột nhiên thay đổi thành một người khác, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hách Cửu Tiêu, tựa hồ Hách Cửu Tiêu là một người xa lạ, hoặc là kẻ thù. Nhìn trong chốc lát thì hắn sẽ mở miệng nói ra một chút gì đó, rồi đột nhiên tỉnh ngộ thu liễm ánh mắt, cùng Hách Cửu Tiêu im lặng nhìn nhau.



Hai người cũng sẽ không mở miệng, ngay trong lúc trầm mặc, xem như chưa có chuyện gì phát sinh. Nhưng Hách Cửu Tiêu biết rất rõ tình trạng của Hách Thiên Thần vẫn chưa hề chuyển biến tốt hơn, mà là càng ngày càng kém.



Hách Thiên Thần thủy chung không mở mắt ra, khi Hách Cửu Tiêu nghĩ rằng hắn đang ngủ say thì lại nghe hắn mở miệng, “Cái cây kia…” Trước mắt bọn họ có một thân cây, là cây đại thụ mà Hách Thiên Thần đã nhìn vào giờ ngọ.



“Ta nhớ rất rõ chúng ta đã leo lên cái cây kia.” Đôi mắt thâm u bị lấp kín bởi một lớp sương mù giống như một chiếc giếng cổ, hơi nổi lên gợn sóng, Hách Thiên Thần mở mắt nhìn gốc cây kia, “Khi đó suýt tí nữa thì ta đã ngã xuống từ trên cây…”



“Là ta đỡ được ngươi.” Hách Cửu Tiêu nhớ rõ chuyện đó, hắn nói tiếp lời của Hách Thiên Thần, trên mặt có một chút ý cười, “Khi ấy là lần đầu tiên ngươi leo cây, ngươi mới ba tuổi.” Đó là trước khi dị lực của Hách Thiên Thần bị phát hiện.



“Khi đó tay của ngươi chảy máu, ngươi bị thương.” Nhớ lại thời thơ ấu, Hách Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi không nói là vì sao lại bị thương, cũng không hề kêu than một câu đau đớn, đem ta đặt xuống đất rồi lập tức rời đi.”



“Nói chuyện này để làm gì? Lần này ta sẽ không rời đi.” Hách Cửu Tiêu nhíu mi lại, nắm lên cổ tay của Hách Thiên Thần để bắt mạch, Hách Thiên Thần vươn tay phối hợp, “Nếu ta không qua được ải này, ta muốn ngươi rời đi.”
Khi Hách Cửu Tiêu nói chuyện thì hơi thở nóng rực từ trong miệng được phả ra, thắt lưng của Hách Thiên Thần trở nên run rẩy, từ bên dưới truyền lên ngữ thanh mang theo ý cười khác thường, “Ngươi phải nhớ kỹ là ai cho ngươi cảm giác này, là ai khiến ngươi mất đi bình tĩnh, làm cho ngươi lộ ra vẻ mặt hiện tại…”



Hách Thiên Thần khẽ ngửa đầu, cắn chặt hàm dưới, giống như sợ lộ ra tiếng thở dốc từ trong miệng. Lồng ngực xích lõa phập phồng mang theo dấu răng và ấn ký màu đỏ thẫm, hắn khẽ liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn, chỉ trong một khắc, ầm ầm một tiếng, tựa như hết thảy mọi thứ trong đầu đều bị nổ tung.



Đó là thống khổ, bóng đêm trong mắt Hách Cửu Tiêu không có giới hạn, như là vực sâu không đáy, bi thương cùng dục vọng giao hòa, giống như nhũ băng sắc bén nhất, hỏa diễm nóng rực nhất, cùng nhau tiến thẳng vào lòng Hách Thiên Thần, làm cho hắn hoàn toàn không có khả năng tự hỏi, chỉ trong nháy mắt hắn tựa hồ đã quên chính mình là ai, chỉ có thể nhìn đôi mắt của người ở dưới thân đang nhìn hắn, thân thể đã bị bản năng khống chế hết thảy.



“Ưm a–” Năm ngón tay bấu chặt vào thân cây ở sau lưng, đôi chân của Hách Thiên Thần cứng đờ đứng thẳng để không làm cho chính mình ngã xuống, trong đầu choáng váng, một tay vô thức giữ lấy người dưới thân, bàn tay chạm vào mái tóc dài, hắn siết chặt vào trong tay, hắn chỉ biết để mặc cho ý chí của thân thể cử động thắt lưng, làm cho chính mình càng xâm nhập sâu hơn vào ngọn nguồn lửa nóng kia.



Hơi thở cháy bỏng tại hạ thân liên tục di chuyển, trước mắt của hắn là sắc trời sáng lạn, nhưng trong mắt chỉ nhìn thấy nỗi bi thương sâu nặng của Hách Cửu Tiêu, trong mắt của Hách Cửu Tiêu chỉ có điên cuồng u ám, liệt hỏa mang theo mầm độc đang tổn thương hắn, làm cho tim của hắn cũng bắt đầu đập dồn dập kịch liệt, “Cửu Tiêu…”



Ấn chặt mông của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đáp lại tiếng rên rỉ của Hách Thiên Thần bằng một phương thức khác, dùng ngón tay khuếch trương, động tác trong miệng không hề dừng lại, hắn tựa hồ đã thật sự lâm vào điên cuồng, hoàn toàn mặc kệ bọn họ đang ở nơi nào, hắn chỉ biết hắn không thể buông tha người trước mặt, tuyệt đối không thể buông tay.



Tiếng thở dốc dồn dập phiêu tán theo gió, lá cây xào xạc lắc lư, bóng người thoáng hiện dưới ánh mặt trời tươi sáng, rất xa có người đang đứng, không biết đứng được bao lâu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì dừng lại bước chân đang muốn tiến đến, hắn đương nhiên nhìn thấy hai người dưới bóng cây đang làm chuyện gì, nhìn thấy tình cảnh như vậy nhưng hắn không hề có tâm tư trêu chọc.



Hoa Nam Ẩn đứng ở một nơi rất xa, vẻ mặt đầy ưu tư. Hắn đến Hách Cốc vì thật sự rất lo lắng cho hai người kia. Nay đến đây thì hắn chỉ cảm thấy càng thêm lo lắng.



Nếu cứ như vậy thì nguy hiểm không chỉ riêng một mình Hách Thiên Thần mà còn có cả Hách Cửu Tiêu.