Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 143 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Thứ này? Trong cửa, hai người đều nhìn vào chiếc chậu nhỏ mà Tiểu Trúc đang cầm trên tay, trong chậu có một cây hoa nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nó có màu xanh biếc lại vô cùng trong suốt, giống như có chất lỏng di chuyển lên xuống, mơ hồ phát quang. Tiểu Trúc mới đem nó đến trước cửa thì không khí trong phòng giống như được nước mưa tẩy sạch, tỏa ra một hương vị vô cùng thanh mát.



“Đây là cái gì?” Hoa Nam Ẩn hiếu kỳ tiến lên.



Hắn vươn tay muốn chạm vào chiếc lá trên cây, Tiểu Trúc đang cầm cây hoa vội vàng giấu ra sau lưng, “Thứ này không thể chạm vào, nó rất hiếm có, Hoa công tử nếu chạm vào mà làm hỏng nó thì lấy cái gì để đền cho thiếu gia?” Thứ này không biết trên đời còn có cây thứ hai hay không, Tiểu Trúc cẩn thận ôm đến trước mặt Hách Thiên Thần rồi đặt xuống, sau đó giải thích với Hoa Nam Ẩn, “Đây là Khiên Tâm Thảo, chỉ nở một lần duy nhất, khi nó khai hoa nở nhụy thì đem nghiền nát rồi phơi nắng, sau đó bỏ vào túi hương rồi treo trong phòng, một năm bốn mùa đều sẽ tỏa hương thơm ngát, thiếu gia sẽ không cảm thấy bực mình khi ở trong thư phòng.”



“Làm sao lại bực mình, rõ ràng là thiếu gia của ngươi chán ghét có người mỗi ngày đều tới lui nơi này, nên cảm thấy trong phòng bị ô uế.” Hoa Nam Ẩn nghe Tiểu Trúc nói ra điểm kỳ lạ của cây hoa, rồi hắn lại nhìn lên Khiên Tâm Thảo vài lần, “Khiên Tâm Thảo, tên này thật ra rất kỳ diệu, vì sao Huyết Ma Y không tự mình phơi nắng, chuẩn bị ổn thỏa rồi hẳn đem đến, mà lại muốn tặng toàn bộ cây hoa?”



Nếu chỉ là một túi phấn thì không thể tác động lòng người hay sao? Hắn nhìn Hách Thiên Thần rồi lại hỏi Tiểu Trúc, “Thiếu gia của ngươi cũng biết thứ này?”



Tiểu Trúc gật đầu khẳng định, ngữ điệu rất tôn sùng, “Có thứ gì mà thiếu gia lại không biết.” Sau một khoảng thời gian thì thiếu gia rốt cục cũng cho hắn quay trở lại hầu hạ bên người, hiện giờ hắn không dám nói nhiều về Huyết Ma Y. Cây hoa này tuy là do Huyết Ma Y đưa tặng, nhưng nói vài câu về nó có lẽ cũng không sao.



“Người đưa tới nói rằng Huyết Ma Y muốn xuất cốc chẩn bệnh, trùng hợp Khiên Tâm Thảo nở hoa, bỏ lỡ thời cơ thì đáng tiếc, nên gọi người đem cây hoa đến tặng.” Tiểu Trúc trả lời Hoa Nam Ẩn, nhưng kỳ quái chính là Hách Thiên Thần không hỏi bất luận điều gì cho dù chỉ là một câu, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn cây hoa kỳ lạ này.



Hách Thiên Thần tựa như không hề nghe thấy chuyện gì, tiếp tục lật trang sách, bất luận Tiểu Trúc và Hoa Nam Ẩn thảo luận như thế nào thì hắn đều làm lơ, chờ hai người nói xong thì hắn mới thản nhiên hỏi, “Các ngươi rất nhàn rỗi đúng không?” Hắn nhìn Tiểu Trúc, “Cho ngươi quay về không phải để ngươi lắm lời.”




Tiểu Trúc không hiểu nguyên nhân, hắn ôm Khiên Tâm Thảo đến, đặt trên thềm cửa sổ theo ý của Hách Thiên Thần. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thiếu gia muốn nhìn cây hoa này thì tại sao không đặt trên bàn ngay trước mặt, mà lại muốn đặt bên cửa sổ ở một nơi không thể nhìn thấy.



“Ngươi lui xuống đi.”



Tiểu Trúc lui xuống, sắc mặt của Hách Thiên Thần càng lúc càng thâm trầm, Khiên Tâm Thảo, vì sao nó lại có tên là Khiên Tâm Thảo, trên đời này có không biết bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, nhưng tại sao Hách Cửu Tiêu lại cố tình gọi người tặng cây hoa này cho hắn. Lúc này hoa đang nở rộ, hắn không cần nhìn cũng biết nụ hoa rất nhỏ, nhẹ nhàng lan tỏa hương thơm thanh khiết, vốn phải bị nghiền nát, nhưng ngay khi hắn nghĩ đến tên của cây hoa, thì lại nhất thời nhịn không được mà gọi Tiểu Trúc.



Khiên Tâm, là rung động tâm ai? Nếu cứ nghiền nát như vậy thì có phải đã phụ lòng người tặng? Hắn biết nghĩ như thế thì rất kỳ lạ, cũng có chút buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi. Cho dù không quay đầu lại, không nhìn cây hoa kia nhưng hắn cũng có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên lá, từng giọt mưa nhiễu xuống, mỗi một tiếng tí tách lại như âm thanh đang gõ vào lòng.



Cứ mỗi một tiếng lại làm cho lòng hắn rốt cục không thể yên tĩnh.



“Đàn Y công tử…..” Miên Ca do dự đứng trước cửa, người trong phòng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tựa hồ mới tỉnh lại từ một giấc mộng, sắc bén như lưỡi đao muốn chặt đứt thứ gì đó, chờ đến khi thấy rõ trước mặt thì trong khoảnh khắc lại khôi phục sự ôn hòa lạnh nhạt như ban đầu.



“Thân thể của ngươi như thế nào? Có đỡ hơn chưa?” Thản nhiên hỏi Miên Ca, nam nhân ngồi trước án thư vẫn giống như lần đầu tiên hắn đã nhìn thấy, lúc nào cũng đối xử ôn hòa hữu lễ với người khác. Miên Ca gật đầu, cũng không dám tùy tiện bước vào.