Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Chương 144 :
Ngày đăng: 20:56 18/04/20
“Ngồi đi.” Hách Thiên Thần để cho Miên Ca tiến vào.
Sau khi Miên Ca đi vào thì không ngồi xuống mà lại đứng trước mặt Hách Thiên Thần, muốn nói lại thôi, do dự một chút mới rốt cục mở miệng, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử.”
Hắn đến đây giống như chỉ vì để nói một câu cảm tạ, Hách Thiên Thần tựa hồ cũng không để ý, “Thân thể của ngươi đã tốt hơn rất nhiều, có dự tính gì hay không?”
“Ta….có thể ở lại Thiên Cơ các được không?” Sợ Hách Thiên Thần cự tuyệt, Miên Ca vội vàng nói tiếp, “Đương nhiên không phải ở lâu dài, chờ hết thảy được giải quyết thì ta sẽ lập tức rời đi.”
“Thiên Cơ các có thêm một người cũng không sao, kẻ muốn lấy mạng ngươi một khi biết được ngươi ở trong Thiên Cơ các thì tất nhiên sẽ không dám manh động, hiện giờ ngươi cũng chỉ có thể ở lại đây mới được an toàn.” Lúc này xem ra Hách Thiên Thần không có nửa điểm khác thường, tựa hồ ánh mắt sắc bén mới vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, hắn chậm rãi nói với Miên Ca, “Đã đến lúc ngươi nên nói chuyện của ngươi.”
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Miên Ca, là ai muốn giết hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nói rõ ràng, giống như có cái gì đó làm cho hắn vô cùng kiêng kỵ, khiến hắn không dám dễ dàng mở miệng. Lần ấy khi bị tập kích hắn vốn muốn nói ra, nhưng sau đó không hề nhắc lại, Hách Thiên Thần ở trên đường đi cũng không hỏi hắn, mãi cho đến ngày hôm nay.
“Không người nào có thể trốn tránh cả đời, lúc ấy ngươi từ trên núi ngã xuống, kiên quyết như vậy, ngay cả công lực của mình cũng không cần mà chỉ muốn rửa sạch mối hận trong lòng. Vì sao bây giờ lại không nói?” Hách Thiên Thần đợi Miên Ca trong chốc lát vẫn không thấy hắn lên tiếng.
“Ta….” Miên Ca há hốc mồm, hắn đứng ở nơi đó tựa như bị mất hồn, tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài cửa sổ, bóng râm phủ một nửa lên khuôn mặt của hắn. Miên Ca giống như đang lâm vào một hồi ức nào đó, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lại một lần nữa hiện lên thần sắc khắc cốt ghi tâm, mãnh liệt kinh người. Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn chỉ nói ra ba chữ.
“Ta hận hắn.”
Không thể đếm được trong đó có bao nhiêu hận ý, ba chữ ngắn ngủi đã đủ ẩn chứa vô hạn đau khổ trong đó, giống như không thể diễn tả được sự căm thù đến tận xương tủy này, cuối cùng chỉ có ba chữ. Hận, chỉ có hận.
“Không phải ta mà là khách nhân của Tuyền Cơ phường.” Lý đại nương nói đến người kia nhưng khuôn mặt tựa hồ có một chút khổ não, cũng không phải là phiền chán mà là lo lắng và vướng bận, cũng có vài phần bất đắc dĩ.
Đối với vẻ mặt bất đắc dĩ này thì Hách Thiên Thần cũng không xa lạ, nhưng lúc này hắn không có tâm tư suy nghĩ này nọ, “Hắn ở đâu?”
Không xưng danh tính mà chỉ nói một chữ ‘hắn’, đôi khi như vậy lại có vẻ là một cách xưng hô rất thân thiết. Lý đại nương cũng biết những lời thị phi mà giang hồ đang đồn đãi, lúc này thấy Hách Thiên Thần dẫn theo một cô nương đến đây để nhờ Huyết Ma Y chẩn bệnh đã cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ nghe xong câu hỏi như vậy thì vẻ mặt lại mất tự nhiên thêm vài phần, hắn liếc mắt nhìn ra phía sau lưng của Hách Thiên Thần, “Huyết Ma Y, hắn đỡ chưa?”
Hách Thiên Thần xoay người, trong tầm mắt của hắn chính là Hách Cửu Tiêu, nhưng bên cạnh Hách Cửu Tiêu lại còn có một vị nữ tử, Thiến Dong.
Từng vì hắn mà bị trục xuất khỏi Hách cốc, từng là thị thiếp được sủng ái nhất của Hách Cửu Tiêu, nàng vốn nên rời đi, nhưng lúc này lại đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu một lần nữa. Thiến Dong mỉm cười nhìn Hách Thiên Thần.
Lý đại nương đang vướng bận điều gì đó trong lòng cho nên không để ý đến Hách Thiên Thần, nhưng những người khác thì lại nhìn thấy Đàn Y công tử tựa hồ đang sửng sốt nhìn Huyết Ma Y, mặc dù sự sửng sốt rất ngắn ngủi nhưng cũng thực rõ ràng, sau đó hắn rất nhanh trấn tĩnh tinh thần, đi lên vài bước, “Hôm nay ta đến đây để xin chẩn bệnh.”
Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần, vượt ngoài dự kiến của mọi người, hắn không nói bất luận điều gì mà chỉ một mạch bước qua, bỗng nhiên kéo Hách Thiên Thần đi vào bên trong, đám người thấy bọn họ cứ như vậy mà rời đi, đối mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Thiến Dong nhìn theo bóng dáng của hai người đang đi xa, nụ cười bên môi dần dần hạ xuống.
Hách Thiên Thần bị dẫn vào bên trong, người của Tuyền Cơ phường thấy bọn họ đi qua đều dừng bước hành lễ, ánh mắt lộ ra kinh ngạc. Hách Thiên Thần cũng không biết rốt cục Hách Cửu Tiêu muốn làm gì, tâm tư của hắn vẫn còn nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi, Thiến Dong….
Hai người đi đến bên cạnh đình hoa viên, Hách Thiên Thần bỗng nhiên bị giữ chặt, hắn chưa kịp định thần thì Hách Cửu Tiêu đã hôn xuống bờ môi của hắn.