Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 152 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


“Hách Cửu Tiêu.” Phanh, cửa bị đẩy ra, Hách Thiên Thần đứng trước cửa.



Nam nhân ở bên trong xoay người lại, “Vì sao bây giờ mới đến đây? Mấy ngày nay ngươi vội vàng cứu người, không thấy ngươi đến tìm ta nói chuyện.” Dường như Hách Cửu Tiêu không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hách Thiên Thần.



Ầm, một tờ giấy bị đập xuống mặt bàn, trên đó viết tất cả tên của các loại thảo dược mà lần trước Hách Cửu Tiêu đã nói, “Thuốc này có thể làm cho Tử Diễm chuyển biến tốt, nhưng lại khiến cho nàng rốt cục không thể luyện võ. Dược lực kích động nội lực ẩn chứa bên trong kinh mạch giúp cho thương thế mau chóng chuyển biến tốt, sau đó kinh mạch rốt cục không thể thừa nhận nội lực quá mức cường đại, chỉ cần nàng vận một chút nội lực thì toàn thân sẽ đau đớn, kinh mạch bị nghịch chuyển! Ngươi có ý định muốn hủy hoại nàng?!”



Hách Thiên Thần sẳng giọng, trong lời nói tràn đầy cảm giác áp bách, Hách Cửu Tiêu chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tờ giấy rồi nhìn thoáng qua, “Nàng vẫn chưa chết, không phải hay sao?” (tỉnh như con ruồi)



“Ngươi có ý định làm như vậy, không muốn cứu nàng liền mượn tay của ta để hại nàng?” Hách Thiên Thần tiến đến gần, trầm giọng hỏi, “Ngày đó ngươi không phải thỏa hiệp nhượng bộ, lúc ấy ngươi đã quyết định sẽ đối phó với nàng có đúng hay không?”



Hách Cửu Tiêu đứng ngay tại chỗ, ánh mắt của hắn nhìn Hách Thiên Thần rất kỳ quái, vừa yêu dị vừa sắc lạnh, khóe môi mỏng hơi thoáng nhếch lên, “Đúng vậy. Ta muốn nàng biết, cố ý tìm cách ở lại bên cạnh ngươi thì cái giá phải trả là như thế nào. Hôm nay ta lưu mạng nàng lại đã là nể mặt ngươi, bằng không, ta có thể làm cho nàng sống không bằng chết, muốn nàng ngồi cũng không được, nhìn cũng không thể, nói cũng không nên lời, hoàn toàn trở thành một phế nhân.”



“Ngươi….” Ánh mắt trầm tĩnh của Hách Thiên Thần trở nên kích động, “Tử Diễm sai ở chỗ nào? Ngươi làm như vậy là hại nàng, mà cũng là hại ta!”



“Ta không hại ngươi, ta chỉ đang giúp ngươi.” Hách Cửu Tiêu đột nhiên bước đến gần, sau đó nâng mặt của Hách Thiên Thần lên, “Ngươi quan tâm nàng như vậy chẳng lẽ không phải bởi vì áy náy? Ngươi không thể đáp lại, còn nàng thì dây dưa trong đau khổ. Nàng muốn ngươi đồng cảm, muốn ngươi mềm lòng. Nếu ta không cứu nàng thì nàng sẽ được như ý, nàng có lý do ở lại bên cạnh ngươi, cả đời này ngươi sẽ mắc nợ nàng. Nàng vì ngươi mà làm việc cho Thiên Cơ các, vì ngươi mà đi Nam Vô, vì ngươi mà bị thương dưới tay của Nại Lạc, tất cả mọi người đều biết. Nếu nàng trở thành phế nhân thì ngươi càng phải chiếu cố nàng, càng không có lý do để cho nàng rời đi.”



Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu lạnh như băng, từng câu từng chữ đều hàm chứa lửa nóng, “Ta không thể cho phép ở bên cạnh ngươi có một nữ tử cuồng dại đối với ngươi như vậy, ngươi nói xem, ta làm sao có thể chịu được?” Hách Cửu Tiêu vòng tay ôm lấy hắn, “Lúc này nàng ở trước mặt ta, ta chỉ có thể nhất thời chịu đựng, ta không lấy tánh mạng của nàng là đã nể mặt ngươi.”



“Rốt cục là ngươi đang uy hiếp?” Hách Thiên Thần gạt tay của Hách Cửu Tiêu xuống, “Ngươi khẳng định ta sẽ mềm lòng vì nàng? Áy náy đối với nàng?”




“Tử Diễm cô nương uống thuốc xong thì cũng đã tỉnh lại, đáng tiếc dược liệu không được đầy đủ, công lực của nàng hoàn toàn bị phế bỏ, về sau….” Xá Kỷ cảm thấy rất đáng tiếc, Vong Sinh ở một bên yên lặng, Tiểu Trúc buồn rười rượi, “Thiếu gia, Tử Diễm cô nương phải làm sao bây giờ?”



Không phải bởi vì dược liệu không được đầy đủ, cho dù có đầy đủ thì kết quả cũng vẫn như nhau, Hách Cửu Tiêu có bản lĩnh làm cho các loại thảo dược trân quý trở thành độc dược hại người, cũng có năng lực làm cho chất độc trở thành thuốc giải.



Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế giống như đang ở trong phòng nghị sự của Thiên Cơ các, thần sắc bình thản, lộ ra phong thái áp bách, đám người ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, tựa hồ Hách Thiên Thần đang cân nhắc điều gì đó, sau một lúc lâu thì bọn họ rốt cục nghe được hắn phân phó, “Trước tiên đưa nàng quay về Thiên Cơ các, để cho nàng tĩnh dưỡng.”



“Các chủ không cùng quay trở về?”



“Nơi này còn có việc chưa xong.” Hách Thiên Thần không nói rõ là chuyện gì, hắn chỉ ngồi yên, đám người ở bên cạnh nhìn hắn, cũng không kẻ nào dám hỏi có phải là vì Huyết ma Y hay không, thì đã thấy hắn nâng tách trà lên, ánh mắt nhìn xuống những ngón tay đang đùa nghịch trên màu xanh biếc của tách trà bằng ngọc thạch, thản nhiên nói, “Tiểu Trúc, đem bàn cờ của ta đến đây.”



Thế sự như một bàn cờ, hắn đang ở trong ván cờ, đã động tình thì hắn sẽ không chối bỏ, những gì đã xảy ra cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.



Mục Thịnh, cạm bẫy, Hỏa Lôi tiễn, Hỏa Lôi sơn trang, Miên Ca, cừu hận, ám sát, Nại Lạc, Thập Toàn trang, Thất Linh Trưng Mã, mẫu thân Diễm Âm của bọn họ, Yêu Hồ tộc, lời cảnh cáo của Mục Thịnh…..còn có Hách Cửu Tiêu…..



“Cạch” nhặt lấy một viên cờ trắng rồi đặt xuống bàn, ánh mắt của nam nhân mặc thanh y tóc đen dần dần trở nên xa xăm.



~Hoàn Quyển I~