Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 283 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Hắn quả thật bị người ta bạo hành, lại vì trả thù mà dùng cùng một thủ đoạn làm cho chính mình mang trên người một đống hỗn độn để có cơ hội xuất hiện trước mặt Hách Thiên Thần. Phải hận như thế nào thì mới có thể khiến người ta làm ra những chuyện như thế? Khiến người ta căm hờn thấu xương như vậy?



Hách Thiên Thần bắt tay vào giải quyết tư liệu trên bàn, nhìn thấy oán thù trong mắt của Miên Ca, âm thanh sột soạt của tiếng giấy vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch, “Là chuyện gì làm cho ngươi hận ta như thế?”



“Ngươi không biết?” Miên Ca mỉm cười, nụ cười quỷ dị làm cho ánh mắt của hắn có vẻ khác thường “Không bằng trước tiên nói cho ta biết ngươi làm sao phát hiện người chủ mưu là ta, Vệ Vô Ưu đương nhiên sẽ không nói với ngươi, ngươi từ nơi nào biết được hết thảy? Chẳng lẽ là Hách Cửu Tiêu?” Hắn tự nói rồi lại lắc đầu, “Không đúng, hắn cũng không biết.”



“Như vậy trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hách Thiên Thần chậm rãi đứng dậy, ánh nắng rực rỡ rọi lên người hắn, thanh y phất phơ, không nhanh không chậm phá vỡ sự quỷ bí trong gian phòng tĩnh mịch, “Lúc ấy ở đây chỉ có ngươi và Tử Diễm, Tiểu Trúc ở bên ngoài, một trong ba người các ngươi chắc chắn có một người hạ mê dược, trong đó chỉ có ngươi trước kia thường xuyên quan sát cây Khiên Tâm Thảo, ngươi luôn luôn để ý đến nó, cũng chỉ có một mình ngươi có đủ thời gian để hạ mê dược trong khi đợi ta ở thư phòng.”



“Chính là vì lẽ đó?” Hắn không phục.



“Đương nhiên không chỉ có như vậy, hỏi ngươi kẻ thù là ai, ngươi nhiều lần đều muốn nói rồi lại thôi, cũng không nói thẳng, nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu thân mật thì ngươi tuyệt đối không nhìn lâu. Bây giờ ta mới nghĩ đến, đó là ngươi đang che giấu hận ý trong lòng, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau thì đều oán hận, vì sao? Ngươi nói muốn đi, ta cho ngươi đi nhưng ngươi lại không rời đi, như vậy ngươi ở lại Thiên Cơ Các là để làm gì?” Ngữ thanh của Hách Thiên Thần rất chậm rãi, thản nhiên quay đầu lại, mang theo vài phần ý cười, “Ngươi cố ý ở lại nơi này đương nhiên là vì có mưu đồ.”



Sự bất thường của Miên Ca làm sao có thể thoát được ánh mắt của hắn, nếu ngày đó Miên Ca thật sự rời đi thì có lẽ hắn sẽ đánh tan hoài nghi trong lòng đối với Miên Ca, nhưng Miên Ca không lập tức rời đi mà ở lại cáo biệt, rồi sau đó xảy ra chuyện bất ngờ, muốn Hách Thiên Thần tin tưởng đây chỉ là trùng hợp thì thật sự quá khó khăn, hết thảy những điều này chỉ làm cho hắn càng khẳng định hoài nghi của chính mình, toàn bộ mọi thứ đều có liên quan đến nhau.



Trước đây ai cũng nghĩ Miên Ca là có ý với Hách Thiên Thần, nhưng không người nào nghĩ rằng đó là vì hận. Xá Kỷ và Vong Sinh âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ ngăn cản trước đại môn và cửa sổ để tránh cho Miên Ca muốn thoát thân.



Nhưng Miên Ca không hề có ý muốn đào tẩu, khuôn mặt anh tuấn thanh tú lộ ra thần sắc chán ghét, ánh mắt quan sát Hách Thiên Thần từ trên xuống dưới, “Ngươi sớm biết ta có điều giấu diếm, còn để cho ta ở lại Thiên Cơ Các, ngươi căn bản chính là cố ý giám thị ta, ngươi đang thử xem ta có thực sự rời đi hay không. Hảo cho Đàn Y công tử, ngươi và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ nhưng huynh đệ các ngươi dám làm chuyện loạn luân, Đàn Y công tử lại còn có thể đứng trước mặt ta như thế, quả thực làm cho người ta không thể không bội phục.”




Lý Miên Ca rơi vào tay của kẻ thù, bởi vì chuyện của Lý Tiêu mà hắn bị người khác nhạo báng, lại trải qua đủ mọi tra tấn nhục nhã, mặc dù tâm tư của hắn vốn đơn thuần nhưng trải qua sự tình như vậy thì làm sao lại không hận không oán? Hắn chỉ biết nếu không có Thiên Cơ Các Đàn Y công tử thì Lý gia sẽ không rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, Lý Miên Ca hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.



“Nếu những lời thị phi giữa ngươi và Hách Cửu Tiêu không bị lan truyền nhanh chóng thì ta cũng không tới tìm ngươi nhanh như vậy. Ngươi một mặt bức tử huynh trưởng của ta, một mặt lại cùng nam nhân dây dưa không rõ, bảo ta làm sao có thể nhịn được? Làm sao có thể không oán hận?” Khóe miệng của Lý Miên Ca bị hắn tự mình cắn đến mức xuất huyết, thần thái quật cường thủy chung vẫn không lui ra.



“Cho nên ngươi không muốn nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau, càng nhìn thấy thì ngươi càng hận nhiều hơn. Ngươi để ý đến quan hệ giữa ta và hắn là vì muốn chứng thực ta và hắn có thật sự như lời đồn đãi hay không.” Trong mắt của Hách Thiên Thần hàm chứa một chút lạnh nhạt, nhắc đến cái tên này, hai tay dưới y mệ của hắn dần dần siết chặt.



“Không sai, sau đó ta lại phát hiện các ngươi quả thật có tư tình, nếu không, với thái độ làm người của Huyết Ma Y thì làm sao lại âm thầm đến viếng thăm, chẳng qua ta không đoán được ngươi sẽ thành thân, rồi sau đó hắn còn vì ngươi mà phá hủy lễ thành hôn. Các ngươi không chỉ có tư tình mà cư nhiên lại là huynh đệ!” Lý Miên Ca nhướng mi khinh thường, hắn cảm thấy chuyện này quả thật không thể tưởng tượng được.



Hắn nằm trên mặt đất, xem ra cũng không bận tâm đến bất luận chuyện gì, tiếp theo lại cười lạnh vài tiếng, “Chờ đến khi ngươi trở về, sau đó ta đến cáo từ, khi đó ta đã biết ngươi và hắn đã làm chuyện gì, huynh đệ các ngươi làm ra chuyện tổn hại luân thường đạo lý, nếu ta đem việc này lan truyền ra ngoài thì không biết Đàn Y công tử làm sao còn chỗ đứng trong chốn võ lâm?”



Xá Kỷ và Vong Sinh không dám xen vào, quan hệ giữa nam nhân đã là kiêng kỵ, nếu là huynh đệ thì….không chỉ kinh thế hãi tục, mà càng khiến người đời thóa mạ phỉ báng.



Hách Thiên Thần không có phản ứng, hai người bọn họ lo lắng liếc nhau, cùng nhìn xuống Lý Miên Ca ở dưới chân.



“Các chủ, xử trí hắn như thế nào?” Vong Sinh đã chuẩn bị động thủ.