Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 291 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


“Hách Cửu Tiêu!” Ngữ thanh của hắn khàn khàn, giọng nói hàm chứa thịnh nộ, nhưng nam nhân trên người hắn vẫn không để ý đến lời trách cứ của hắn, đặt mình vào giữa hai chân đang tách ra của hắn, gắt gao giữ chặt đôi tay của hắn ở hai bên hông, “Người thua phải nghe lời kẻ thắng, ngươi có nhớ rõ hay không? Ngươi bại dưới tay ta thì phải nghe theo ta, ta muốn ngươi, Thiên Thần….”



Hô hấp nóng rực lướt qua cổ của hắn, Hách Thiên Thần đang xoay lưng về phía Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trên lưng nóng đến mức dọa người, mỗi một lần va chạm và cử động đều làm cho hắn có ảo giác tựa như sắp sửa bị chiếm đoạt hết thảy, không biết là mồ hôi hay cái gì từ vai của Hách Cửu Tiêu đang chảy xuống người hắn, bị tình dục gặm nhấm, hắn miễn cưỡng ngoảnh đầu lại để nhìn, không ngờ đó là máu!



“Ngươi điên rồi? Thương thế của ngươi….” Lại một lần va chạm thật sâu, Hách Thiên Thần bị đẩy về phía trước, thân thể tựa hồ không còn thuộc về bản thân mình, hô hấp bên tai cùng nhiệt độ trên người nóng đến mức có thể thiêu đốt tất cả, “Hách Cửu Tiêu, ngươi đang làm cái gì? Dừng lại!”



Trả lời hắn chính là sự xâm chiếm và cướp đoạt càng mãnh liệt, lần lượt chuyển động, giống như muốn đào móc đến tận nơi sâu nhất, muốn dùng nhiệt độ nóng rực để thiêu đốt thân thể hắn. Cả người của Hách Cửu Tiêu áp chế trên lưng của hắn, sức nặng và đầu vai ướt át ở ngay phía sau làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, hết thảy đều rất bất thường.



“Thiên Thần, Thiên Thần, Thiên Thần….” Không ngừng gọi tên của Hách Thiên Thần, chỉ biết là càng không ngừng muốn Hách Thiên Thần, trong đầu của Hách Cửu Tiêu giống như không còn tồn tại bất luận điều gì, chỉ thầm nghĩ phải giữ chặt người trước mắt, giờ khắc này đệ đệ của hắn đang ở dưới thân hắn, hắn không thể làm cho Hách Thiên Thần rời đi! Không thể!



Vây quanh Hách Thiên Thần là hơi thở nóng rực, toàn thân của Hách Cửu Tiêu không có chỗ nào là không nóng.



“Chết tiệt! Ngươi phát sốt!”



Cho nên mới thất thường như vậy, cho nên Hách Thiên Thần mới cảm thấy Hách Cửu Tiêu không đúng, vết thương này đã bị nhiễm trùng gây sốt cao, trách không được Hách Cửu Tiêu khác với ngày thường, hắn mặc cho vết thương càng ngày càng trầm trọng? Đến tột cùng hắn đang làm cái gì?



Hết thảy lý trí và bĩnh tĩnh đều biến mất, Hách Thiên Thần tựa hồ cũng bị nhiệt độ nóng rực lan truyền lên thân thể, sự sợ hãi và khoái cảm dưới thân làm cho hắn giãy dụa trong mâu thuẫn, tư thế như vậy căn bản không thể kháng cự Hách Cửu Tiêu chiếm đoạt, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy trướng mạn trên giường đang lay động, thân thể kề sát trên người dùng nhiệt độ cực nóng để phá hủy toàn bộ sự trầm tĩnh và kiềm chế của hắn.



Hắn nắm chặt cánh tay của Hách Cửu Tiêu, trong lòng như bị cái gì đó thiêu đốt, hắn khàn giọng quát, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi vì ta mà làm như vậy! Hách Cửu Tiêu, dừng lại! Nói cho ta biết! Ta làm ngươi bị thương nhưng sao ngươi không chữa trị? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đau lòng vì ngươi thì mới hả dạ hay sao? Ngươi làm được rồi! Buông! Buông!”


Nhưng Hách Cửu Tiêu lại giấu diếm hắn nhiều chuyện như vậy, cho nên khi hắn biết được chân tướng thì mới phản ứng lớn như thế, phẫn nộ nhiều như thế, mãi cho đến hôm nay nhìn thấy Hách Cửu Tiêu…..



“Ngươi gạt ta một lần, ta làm ngươi bị thương một lần, chúng ta huề nhau.” Ca ca của hắn không hiểu cách để yêu một người, hắn làm sao lại không hiểu cách để tin tưởng một người? Cho tới nay lảng tránh tình ý của Hách Cửu Tiêu, cũng không nói ra từ kia là vì hắn không muốn mạo hiểm.



Hắn nói Hách Cửu Tiêu giảo hoạt nhưng có lẽ người giảo hoạt là hắn, dùng cự tuyệt để làm cho đối phương tiếp cận, bởi vì hắn biết Hách Cửu Tiêu là người chấp nhất như thế nào, mà ca ca của hắn lại là người hiểu hắn nhất ở trên đời này, có lẽ Hách Cửu Tiêu đã sớm phát giác. (o_o, giờ thì ta đã hiểu, ra là Thần Thần cố tình cự tuyệt để thử lòng chồng)



“Ngươi luôn khiến cho ta không biết phải làm gì, khiến cho ta mất đi bình tĩnh, đây là mục đích của ngươi, muốn ta tự làm rối loạn trận thế. Cửu Tiêu, ta đánh không lại ngươi, ta nhận thua.” Cười than một tiếng, hắn suy sụp ngã vào trước ngực của Hách Cửu Tiêu, nụ hôn làm cho trước ngực của hắn thấm ướt mồ hôi, tính cả máu tươi từ vai của Hách Cửu Tiêu đang chảy xuống rồi nhập vào khóe miệng của hắn.



“Dù sao ngươi hãm hại thủ hạ của ta, bọn họ rất nhiều người là vì ngươi mà chết, nếu ngươi sớm nói với ta một chút thì ta sẽ không tức giận như vậy, nhưng ta lại biết chuyện này từ Vệ Vô Ưu, dưới tình huống như thế, ngươi bảo ta làm sao có thể bảo trì bình tĩnh?” Dưới tình huống như vậy thì hắn đã sớm hỗn loạn, trong lòng chỉ có phẫn nộ, Vệ Vô Ưu là vì Hách Cửu Tiêu mà làm ra chuyện như vậy với hắn, cũng bởi vì nhất thời bị nhốt nên khiến hắn không còn cách gì để bảo trì bình tĩnh.



“Lúc ấy ngươi bị người khác hạ dược, ngươi lại nói với ta những lời đó, ta muốn giúp ngươi nhưng không cam lòng khi ngươi muốn vứt bỏ tất cả chuyện trước đây, ta chỉ muốn thay ngươi lau hết dấu vết kia, cho ngươi biết ngươi là của ta, vì vậy mới muốn ngươi ngay tại đó.” Hách Cửu Tiêu nhớ lại cái đêm trong ngục thất, kỳ thật sau đó đệ đệ của hắn không phải không đáp lại, “Ngươi nên biết dược tính kia một khi phát tác….”



“Đủ rồi, không cần phải nói, ta biết rõ. Ta cũng không so đo chuyện này với ngươi.” Liếc mắt thật sâu nhìn người dưới thân, chống lại đôi mắt lạnh như băng nhưng lại phát ra lửa nóng tình ái, Hách Thiên Thần mỉm cười rồi chậm rãi nói, “Bất quá, đừng tưởng rằng cứ như vậy thì bỏ qua. Ta sẽ nhớ rõ lần đó, sớm muộn gì cũng đòi lại, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Thản nhiên nói xong, hắn ngồi trước ngực của Hách Cửu Tiêu, xem xét vết thương trên đầu vai.



Lúc này tâm tình của Hách Cửu Tiêu hết sức vui vẻ, hắn cười khẽ, “Đòi lại thì cứ đòi lại, ta không ngại.” Nhiệt độ nóng sốt cùng hoan ái kịch liệt đã lấy đi không ít thể lực của hắn, hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng rồi hôn lên lọn tóc bên cổ của Hách Thiên Thần, “Lần này nếu ngươi nhất định không chịu ở lại bên cạnh ta, thì ta sẽ phá hủy hết thảy để có được ngươi, bao gồm cả Thiên Cơ Các và Nam Vô của ngươi.”



Hắn nói một cách bình thản nhưng Hách Thiên Thần biết rõ hắn không nói đùa. Ngày xưa Hách Cửu Tiêu lạnh lùng coi thường kẻ khác là vì không có gì đáng giá để hắn chú ý, nhưng để có được Hách Thiên Thần, cho dù đối địch với toàn bộ giang hồ thì hắn nhất định cũng sẽ làm cho bằng được.



“May mắn là ta tiếp nhận, may mắn là ta cũng yêu ngươi.” Nhìn thẳng Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần thì thầm bên môi của hắn, giọng nói nỉ non cuối cùng dừng lại trên môi của hai người, nụ hôn vừa hạ xuống, Hách Cửu Tiêu lại nâng cằm của Hách Thiên Thần lên, “Nói lại một lần nữa xem!”