Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 292 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Hách Thiên Thần mỉm cười thưởng thức giờ khắc vui sướng lúc này của Hách Cửu Tiêu, “Cái đêm trong ngục thất, những gì ngươi nói với ta, ta không hề quên. Ngươi đã nói với ta thì bây giờ ta cũng nói với ngươi.” Tay hắn đặt lên vết thương của Hách Cửu Tiêu, ngăn cản không cho máu tiếp tục chảy ra, đây là vết thương mà hắn đã gây nên, “Cửu Tiêu, cho dù ngươi là huynh trưởng của ta, thì ta cũng thừa nhận.”



“Ta yêu ngươi.” Hắn hôn lên nơi phụ cận gần vết thương, nếu gặp được Hách Cửu Tiêu là số kiếp của hắn thì hắn chỉ có thể chấp nhận số kiếp này.



Bỗng nhiên bị kéo lên, nụ hôn trên môi như muốn làm hắn tan chảy, tận lực không cho vết thương trên vai của Hách Cửu Tiêu tiếp tục chảy máu, hắn tránh đi vết thương rồi cùng Hách Cửu Tiêu trao đổi hơi thở lẫn nhau, nụ hôn thật sâu thật triền miên, lúc này không cần tiếp tục che giấu.



Đối với sự đáp lại của Hách Thiên Thần, đáy lòng của Hách Cửu Tiêu vui sướng đến mức giống như vừa đạt được một bảo vật trân quý nhất trong đời của mình, thâm tâm như có cái gì đó nhét vào, trái tim đã sớm chết lặng lại trỗi dậy nhiệt độ ấm áp. Hắn không bận tâm đến vết thương, cố ý ôm Hách Thiên Thần càng chặt vào lòng, giờ khắc này bất luận điều gì cũng không thể sánh với những lời này của Hách Thiên Thần. (Chín si)



“Ngươi còn đang bị thương.” Biết Hách Cửu Tiêu muốn làm gì, Hách Thiên Thần kết thúc nụ hôn, “Ngươi đừng cử động, ta đi một chút sẽ trở lại,” Hắn từ trên giường đứng dậy, nhưng Hách Cửu Tiêu không cho hắn rời đi, “Thương thế của ta không đáng ngại.” (Chín nhõng nhẽo o_o)



“Chữa hảo nội thương của ta, nhưng thương thế của chính mình lại không để ý? Không được làm xằng, nếu không chữa trị thì ta chịu không được.” Đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra, Hách Thiên Thần bước xuống giường.



Trên giường lan tràn vết máu, trên người của Hách Thiên Thần cũng dính máu, giữa hai chân vẫn còn chảy xuống những dòng bạch dịch, cứ xích lõa mà đi như vậy, cho dù trên người đầy dấu vết tình dục nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất tao nhã, thân người vừa hoàn mỹ vừa mạnh mẽ, mái tóc dài sóng sánh đen như mực, Hách Cửu Tiêu nằm trên giường khẽ khép mắt nhìn Hách Thiên Thần, tầm mắt không hề rời khỏi bóng dáng trước mặt.



Hách Thiên Thần đi lấy y phục của mình, sau đó lấy ra một chiếc hộp, đi đến bên giường rồi mở ra, rõ ràng chính là lọ dược mà Hách Cửu Tiêu đã lưu lại cho hắn, đem lọ dược đặt một bên, hắn vắt khăn ướt giúp Hách Cửu Tiêu tẩy rửa vết thương.



Nơi này là phòng ngủ của Hách Thiên Thần, trong phòng luôn luôn có hai vật, chính là nước sạch và khăn sạch.




“Mấy ngày này phải tăng cường đề phòng.” Phân phó đà chủ phân đà xong, dường như có một chút đăm chiêu, hắn nhìn phương hướng Băng Ngự ly khai.



Hách Thiên Thần biết bên ngoài Vu Y Cốc có y xá. Những đại phu ở đó đều có y thuật do Hách Cửu Tiêu truyền lại, Hách Cửu Tiêu cao hứng sẽ cho bọn họ mấy phương thuốc, vì những phương thuốc này mà các đại phu mê y thuật trở thành cuồng si, tuy rằng sợ hắn nhưng cũng kính hắn, không ai dám rời đi, những y xá này có phải thật sự chỉ là y xá hay không?



Khi ngâm mình trong nước hắn luôn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cũng nghĩ đến lần tỷ thí ở lôi đài, nghĩ đến Hồng Nhan, lời cảnh cáo của Mục Thịnh, Hỏa Lôi tiễn dưới biệt viện trong lòng đất của Vệ Vô Ưu….



“Cũng không chờ ta.” Giọng nói lạnh lùng hàm chứa một chút trách cứ, không biết Hách Cửu Tiêu đã tỉnh lại từ khi nào, đang đứng dựa vào cạnh cửa nhìn hắn, trên người mặc y phục của hắn, Hách Thiên Thần giật mình, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua không ít, hắn lo suy nghĩ mà không biết sắc trời đã ngầm tối.



“Không ngủ thêm một chút?” Hắn đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, không đợi hắn đi lấy khăn thì Hách Cửu Tiêu đã cầm khăn giúp hắn lau mình, “Tỉnh lại không thấy ngươi, bảo ta làm sao có thể tiếp tục ngủ.”



Đây không phải là cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt, mà là nói thật sự, lời nói của Hách Cửu Tiêu càng bình thản thì càng làm cho cơn chấn động dưới đáy lòng của Hách Thiên Thần càng mãnh liệt. Hắn đứng yên bất động, để cho Hách Cửu Tiêu vì hắn lau khô thân thể. Sau đó hắn lại đưa tay cởi ra vạt y bào của Hách Cửu Tiêu.



“Muốn làm gì?” Hách Cửu Tiêu nhướng mi nhìn Hách Thiên Thần, hắn sẽ không nghĩ rằng đệ đệ của hắn lại đạt đến trình độ như thế, muốn cầu hoan với hắn.



Hách Thiên Thần dường như biết suy nghĩ trong lòng của hắn, chỉ lắc đầu rồi bất giác cười khẽ, sau đó vạch ra y bào của Hách Cửu Tiêu, “Ta muốn nhìn vết thương của ngươi.”