Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307
Chương 59 :
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
ĐÊM GIAO THỪA MẬU NGỌ - KỈ MÙI.
(Post
từ khách sạn Quỳnh trên đường Trần Phú – Nha Trang).
Có
những đơn vị trong f307 thì mùa xuân năm 1979, là mùa xuân đầu tiên trên đất nước
Chùa Tháp, nhưng đối với anh em e95 thì đây là mùa xuân thứ hai, vì có những thế
hệ anh em nhập ngũ năm 1977 trở về trước, đã một lần ăn tết trên đất bạn năm
1978, khi đánh giải vây cho đồn biên phòng 23 Đức Cơ. Năm 1979 ngày mùng một tết
hình như là cuối tháng 1/ 1979, chứ chưa bước qua tháng hai dương lịch, và đây
là thời điểm tàn khốc nhất của những tháng mùa khô, ai đã trải qua sẽ không bao
giờ quên trong đời của mình.
Qua
đợt truy quét đầu tiên, chúng tôi về lại SCH Sư đoàn, nằm trên giao lộ 120 đi
lên chùa Preah Vihear và 69 đi về Phum Kamtuot – Anlongveng. Sư bộ nằm trong một
khu rừng bằng lăng khá đẹp và lí tưởng, cạnh một dòng suối vẫn còn nước chảy
róc rách ngày đêm. Báo cáo tình hình với Ban Tham Mưu sư đoàn xong, Trung tá
TMT sư đoàn trao cho tôi quyết định bổ nhiệm Trung đội trưởng, và quyết định
thăng quân hàm từ Hạ sĩ lên Thượng sĩ vừa kí ráo mực, tôi về Ban Trinh sát và
nhận nhiệm vụ phối thuộc cùng d3 e95, xây dựng tuyến phòng thủ dọc biên giới từ
chùa Preah Vihear đến chân Núi Cụt. Nghỉ lại f bộ một đêm, (chờ các bộ phận của
sư đoàn chuẩn bị cho công tác chiến đấu của e95) một đêm không lo nghĩ gì về
chiến tranh, thanh thản tâm hồn, đi lòng vòng các đơn vị đóng quanh f bộ, kiếm
trà lá điếu đóm cho vui, và đến khuya nghỉ đêm với anh em pháo 37 li.
Một
đêm để nhìn lại cả một chặng đường chiến dịch, nhìn lại chính mình, suy nghĩ về
vai trò của mình trong chức vụ mới, mà tuổi đời, tuổi quân còn quá non nớt về mọi
đi, để có một đêm ba mươi Tết. Và cũng phải có nhiều đêm ba mươi tết qua đi, mỗi
con người sẽ có một tối ba mươi xúc động tâm hồn…”
Vâng,
thưa thầy… đêm ba mươi xúc động là đêm nay đây, con đang cảm nhận niềm xúc động
khi nhớ về những mùa xuân qua đi trong cuộc đời con… những mùa xuân thanh bình
nơi quê hương Mỹ Cát bao quanh đầm Đề Gi, với những bãi cát vàng tuyệt đẹp, với
sóng biển dào dạt êm đềm cuộn vào bờ, với tiếng reo vi vút ngút ngàn của rừng
dương, với từng đoàn người ra biển trong đêm giao thừa… và những năm trọ học ở
Quy Nhơn, do chiến tranh lan rộng, không về nhà ăn tết cùng gia đình, chiều chiều
ra biển khu Hai, dọc đường Nguyễn Huệ nhìn biển cho đỡ nhớ nhà… và hôm nay giữa
rừng sâu của miền cực bắc Campuchia, trong muôn nỗi nhớ về thời gian… thời gian
đã đi qua đong đầy bao kỉ niệm, khi năm tháng lùi xa, kỉ niệm cũ lại quay về…
Thời
gian ơi! Hãy cho tôi và đồng đội tôi, được trở về sống với những đêm ba mươi
thanh bình, hạnh phúc bên những người thân. Xin hãy bay đi màu mây trên tóc những
người mẹ chiến sĩ, để trên cõi đời này… những người mẹ chiến sĩ vẫn sống mãi
bên con cái mình… dù rằng đã có nhiều người con mãi không trở về bên mẹ được nữa.
Những đứa con của lòng đất mẹ Việt Nam trung dũng kiên cường “sáng chắn bão
giông, chiều ngăn nắng lửa…”
Tết
năm đó, xuân Kỉ Mùi 1979, do đường vận chuyển chưa thông, nên quà Tết đến trễ cả
tuần.
Cuối
cùng, xuân đã về… đã về trên biên giới Thái Lan – Campuchia, thay cho pháo hoa,
là những chùm pháo sáng máy bay Thái Lan thả suốt cả đêm, dọc theo dãy Dangrek.