Kích Ái Tiểu Thần Phụ
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:27 19/04/20
Cơm nước no nê xong, cả đám dắt díu nhau đi KTV ca hát.
Vào phòng hát, Diệp Phương Diêu cuối cùng thở dài một hơi.
Ô… Cảm tạ chúa, cậu rốt cục thoát khỏi một đống khỉ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi.
“Nào, uống uống, Tần lão đại, tôi kính anh.” Âu Dương Đạo Đức là người đầu tiên nâng ly.”Chúc anh cùng Diệp đại linh mục của chúng ta bên nhau đến đầu bạc răng long, vĩnh viễn chìm trong bể tình.”
“A Đức thối, cậu đang nói cái quái gì thế hả?” Mặc dù Diệp Phương Diêu ngoài miệng mắng chửi, kì thực nội tâm ngọt ngào muốn chết.
Ôi…hì hì, chúc như vậy nghe như chủ nhân với mình là đôi vợ chồng mới cưới á.
“Cám ơn lời chúc phúc của cậu, tôi cũng chúc cậu cùng Nai con của cậu như thế.” Tần Chấn Dương nghe xong hết sức vui vẻ, uống liên tục vài ly.
“Đến, đến, tôi cũng muốn chúc, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Sở Thận Chi không chịu yếu thế nhảy ra.
“Sinh cái rắm!” Diệp Phương Diêu tức giận đến trừng mắt liếc hắn một cái.
A Thận chết tiệt, miệng chó không nôn ra ngà voi.
“Tôi có tiểu nô lệ bảo bối là đủ rồi, không cần một đám tiểu quỷ đến quấy rầy, bất quá vẫn cám ơn lời chúc của cậu.” Tần Chấn Dương cười to uống cạn ly, sau đó còn làm thêm vài ly.
“Hảo tửu lượng! Đến, chúng ta phải phân cao thấp, Tần lão đại, tôi dạy cho anh mấy chiêu oẳn tù tì, cam đoan sau này trong thiên hạ không có đối thủ!” Âu Dương Đạo Đức vừa vung tay vừa hô hào.
“Hảo!”
“Uống bia Đài Loan đi.”
Mọi người uống bia oẳn tù tì, say đến quên cả trời đất, cả Diệp Phương Diêu từng thề thốt nhất định đời này không uống rượu bia cũng vui vẻ uống vài ly...
“Nào, Ngọc nhi, em cũng uống một ly đi.” Sở Thận Chi làm ổ trong lòng đệ đệ yêu dấu cười hết sức gian trá.
Ngọc nhi uống say đáng yêu nhất a, hắc hắc!
“Nhưng mà em đã uống nhiều rồi.” Sở Thiên Ngọc đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
“Không sao, có anh mà, sợ cái gì?”
“Vì có anh mới đáng sợ…”
“Em nói cái gì? Ô… Ngọc nhi thật nhẫm tâm ô…”
“Hảo hảo, em uống, anh đừng khóc nữa.”
“Ôi…hì hì, Ngọc nhi uống nhiều một chút.”
Thấy Sở Thận Chi liều mạng dụ đệ đệ uống rượu, Diệp Phương Diêu không khỏi thương cảm cho Sở Thiên Ngọc lão đệ cùng cảnh ngộ.
Lão đệ, đệ phải bảo trọng a, anh thấy chốc lát nữa em sẽ thất thân rồi, cẩn thận bị bạch cốt tinh ăn đến khớp xương cũng không chừa.
“Trời ạ, Nai con, sao cưng uống nhiều như vậy? Đừng uống nữa!”
Bên kia Sở Thận Chi là đang liều mạng chuốc rượu, bên này Âu Dương Đạo Đức lại hi sinh thân mình cản rượu.
Bi thảm rồi, chỉ lo oẳn tù tì cùng Tần lão đại, quên coi chừng tiểu tửu quỷ tham uống rượu này.
Nai con uống rượu say đáng sợ nhất a, ô…
“Chủ nhân xấu, sao cướp rượu của tôi?” Phan Tuấn Vĩ say đến gào thét ầm ĩ, hung hăng kéo áo Âu Dương Đạo Đức.
Nai con vỗn dĩ nhu thuận hiền hòa khi say sẽ trở nên vô pháp vô thiên, toàn cưỡi lên đầu chủ nhân thôi a.
“Ta không cướp của cưng, đã hết rượu rồi, cái ly trống trơn nè, thấy không?” Âu Dương Đạo Đức len lén đổ rượu đi, huơ huơ cái ly không.
“Ô… Thật sự hết rồi…” Nai con khóc lóc rất chi là thảm thiết.
“Ai nha, yên tâm, yên tâm, nơi này còn rất nhiều.” Diệp Phương Diêu cầm vài chai bia nhét vào tay Nai con. “Cố gắng uống nhá, tôi đãi”
“Ôi…hì hì, cám ơn cậu nha, Diệp linh mục, cậu đối với chúng tôi thật tốt.”
“Tốt cái rắm! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, A Diêu cậu nhớ kỹ cho tôi.” Âu Dương Đạo Đức hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nói xàm, cậu cũng vậy.” Diệp Phương Diêu báo được mối hận cười đến hết sức đắc ý.
“Tiểu nô lệ bảo bối, đến, cưng cũng uống.” Tần lão đại thấy tiểu bảo bối mình yêu quí tươi cười cũng vui vẻ cười theo.
“Hảo, vì chúc mừng chủ nhân thân thể hồi phục, em sẽ uống một trận ra trò.” Diệp Phương Diêu cười mị mị uống rượu.
“Anh… Em muốn ôm một cái… Em muốn hôn một cái…”
Sở Thiên Ngọc say bí tỉ tựa như đứa nhỏ hay làm nũng, quả thật hết sức đáng yêu.
Luyến đệ thành si khỏi phải nói như Sở Thận Chi, ngay cả đầu khớp xương đều nhũn cả ra.
Hắn vội vàng đi tới, ôm chặt lấy đệ đệ yêu dấu, điên cuồng hôn môi.
“Hừ ưm, Ngọc nhi… Bảo bối của ta… Anh hai yêu em chết mất…”
Áo của thiếu niên bị yêu tinh phát tao thô bạo xé rách, nụ hoa bị hút phát ra tiếng.
“Ha A a a… Anh… Thật thoải mái…” Sở Thiên Ngọc say đến hồ đồ đưa tay cắm vào mái tóc mềm mại, sống chết ôm lấy Sở Thận Chi.
“Đi, chúng ta đi nào, anh hai sẽ làm Ngọc nhi càng thoải mái…” Sở Thận Chi hai mắt ướt át, liếm môi đói khát.
Hắn kéo tay đệ đệ, không thể chờ đợi vọt vào toilet nhỏ trong phòng hát.
“Thiên Ngọc lão đệ, bảo trọng a.” Diệp Phương Diêu rưng rưng phất tay.
Quả nhiên không bao lâu sau truyền tới âm thanh cầu xin tha thứ của thiếu niên…
“A a A a — đừng hút – anh hai — em muốn chết — “
“Bọn họ tình cảm huynh đệ thật tốt, ách.” Tần Chấn Dương ợ một phát, hôm nay hắn uống không ít a.
“Đúng vậy, tốt đến nổi hết da gà sởn hết tóc gáy a, ha ha.” Diệp Phương Diêu rất hả hê.
“Diệp linh mục, nào, chúng ta cùng uống. Tôi kính cậu.” Lúc này có một chú Nai con mặc kệ sự ngăn cản của chủ nhân, hô hoán kính rượu.
“Hảo a, chúng ta uống đi, không say không về ác.” Diệp Phương Diêu sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà liều mạng mời rượu, chính mình khơi mào cụng ly.
Thấy Âu Dương Đạo Đức ở một bên tức giận đến tái mặt, Diệp Phương Diêu không khỏi cười thầm đến ruột cũng muốn thắt lại.
Bất quá Diệp đại linh mục của chúng ta cũng sắp nếm kết quả của việc cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ô… Bi thảm rồi, uống nhiều quá, bây giờ mắc tiểu.
A Thận chết dẫm, hai người mau ra đây a, muốn hại ta tiểu trong quần hả!
“Ưm… Chủ nhân… Em muốn đi WC bên kia.”
“Không được, không cho phép cưng chạy loạn.”
“Nhưng mà em sắp không nhịn được nữa rồi.”
“Ở chỗ này tốt rồi, nào, chủ nhân giúp cưng cởi quần.”
“Cứu mạng a! Không cần không cần, em không vội.”
Ô… Chủ nhân thối, bị rượu làm cho phát điên rồi hả?
“Chú rể, cô dâu xin mời… Xin mời hai vị…” Ô… Không nghĩ tới ta đường đường một đại linh mục cả đời nghiêm cẩn đến lúc già yếu lại bị ép buộc phá luật phá lệ mà chứng hôn cho hai nam nhân a… Chúa trời a, Người nhất định phải tha thứ cho con, a men.
“Con trai ba từ nay giao cho con.”
“Cảm ơn ba.”
Tần Chấn Dương cảm kích đón lấy tay tiểu bảo bối yêu dấu, hai người liền liếc mắt đưa tình.
Đến khi mọi người cảm thấy da đầu tê dại, da gà rớt đầy đất.
“Tuyên thệ…” Lão linh mục nhìn bản tuyên thệ biến thái tới cực điểm trong tay, thiếu chút nữa gào khóc. “Chủ… Chủ nhân Tần Chấn Dương tiên sinh, xin hỏi anh có đồng ý lấy tiểu nô… Nô lệ Diệp Phương Diêu tiên sinh làm vợ, mặc kệ cậu ta thờ Chúa hay thờ Phật, lúc đoan trang hay lúc dâm… Dâm đãng, vĩnh viễn huấn luyện cậu ấy, đời đời kiếp kiếp thương yêu cậu ấy cũng như chăm sóc cậu ấy, cho dù chết cũng không chia lìa?”
“Tôi nguyện ý một trăm phần trăm.” Tần Chấn Dương cười thật tươi.
“Tiểu nô… Nô lệ Diệp Phương Diêu tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý gả cho chủ nhân Tần Chấn Dương tiên sinh, dù anh ta hung ác hay ôn nhu, mặc kệ anh ta biến lão hay biến dạng, vĩnh viễn yêu anh ta, đời đời kiếp kiếp làm bạn cũng như hưởng ứng những trò SM ngọt ngào, cho dù chết cũng không chia lìa?”
“Con nguyện ý một trăm hai mươi phần trăm.” Diệp Phương Diêu hét lớn đến nóc giáo đường cũng muốn thủng!
Làm mọi người cười sắp phát điên.
“Tốt, bây giờ bổn linh mục tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng!” Lão linh mục căn bản không hỏi có người nào phản đối hay không, lão chỉ muốn mau mau về nhà a!
“Chú rể có thể hôn cô dâu.”
Tần Chấn Dương ôm tiểu nô lệ bảo bối hung hăng hôn tới!
Hai người hôn đến nhiệt hỏa ngất trời, bởi vì đây là cảnh con nít không nên thấy, Diệp Đình Đình không thể làm gì khác hơn là cùng chồng mang hai đứa con nhỏ ra.
Cuối cùng vẫn là Micheal đầy trách nhiệm đứng ra dọn dẹp.
“Khụ khụ, mọi người đều biết, lão Đại nhà chúng ta cực kì thích giáo đường, cho nên xin mời mọi người ra phía sau dùng tiệc, không nên quấy rầy bọn họ, đêm xuân đáng giá ngàn vàng a.” Micheal trừng mắt ra hiệu.
Lão linh mục nghe đến đó rốt cục không chống đỡ nổi nữa, thét chói tai chạy ra ngoài —
※ ※ ※
“Ô… Lại tới phòng xưng tội, tên biến thái này!”
“Giỏi nha, vừa mới đáp ứng đời đời kiếp kiếp hưởng ứng SM ngọt ngào của chủ nhân, bây giờ tiểu nô lệ muốn nuốt lời?”
“Ô… Tại sao đêm tân hôn người ta có thể lãng mạn trên giường lớn, còn em phải vô phòng xưng tội này chứ?”
“Bởi vì bọn họ vốn là người phàm tục, em là linh mục a.”
“Bởi vì chủ nhân vốn là giám đốc câu lạc bộ SM biến thái!”
“Được rồi, nếu tiểu nô lệ đáng yêu luôn miệng mắng chủ nhân biến thái, sao ta không đổi qua địa điểm mà tiểu nô lệ mong chờ?”
“Ô… Em đâu có chờ mong gì… A a – A a – Anh muốn làm gì?”
“Ta chịu không nổi rồi, ta muốn thao cưng!”
Tần Chấn Dương cười tà ác, hắn mở hai chân tiểu bảo bối đặt lên phòng xưng tội, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất —
“A A A –” Diệp Phương Diêu ngửa đầu thét chói tai, cúc huyệt chặt khít bị côn th*t to lớn hung hãn xuyên xỏ, vết thương nhỏ xuống máu tươi —
“Ô… Anh thật xấu… Chảy máu rồi…” Diệp Phương Diêu ủy khuất khóc lóc.
“Ngoan ngoan, đêm động phòng hoa chúc, tân nương chảy máu là chuyện đương nhiên mà…”
Diệp Phương Diêu không biết chủ nhân yêu dấu nhìn thấy máu đỏ chảy dọc bắp đùi trắng nõn, dâm loạn đến mức có thể bắn tinh vài phát!
“Hừ ưm… Anh đâm nhẹ… A A…”
“Thật sự muốn ta đâm nhẹ sao? Không phải cưng thích nhất chủ nhân đâm nơi này sao?”
Nam nhân xoay thắt lưng, phía dưới nhắm thẳng vào điểm chết người trong cơ thể Diệp Phương Diêu, làm cho cậu bị thao đến hai mắt trắng dã, khóc lóc cầu xin —
“A a – A a — tha em — tha cái mông đáng thương của em đi — nó sắp bị đâm rách rồi — chủ nhân — “
Thịt huyệt nho nhỏ bị đâm phát ra tiếng nước phốc phốc, âm thanh dâm mỹ quanh quẩn trong phòng xưng tội chật hẹp, làm cho Diệp Phương Diêu nghe xong cảm giác càng thêm dâm loạn không chịu nổi…
“Hô… Hô… Sướng muốn chết… Bảo bối của anh… Đến, xưng tội với anh, xưng tội của em đi…” Tần Chấn Dương cúi đầu cắn nhũ hoàn không ngừng đong đưa theo nhịp đẩy.
“Ô… Em không thể… Em sẽ không…” Diệp Phương Diêu thẹn đến phát khóc.
“Sao không thể chứ? Để anh dạy cho em… Nói, Chúa Trời ơi, con muốn xưng tội với Người, con là một tiểu linh mục dâm đãng…”
“Ô… Không…. không nói…”
“Không nói chủ nhân liền mở cửa phòng xưng tội ra, cho mọi người đến thưởng thức.”
“Ô… Không nên! Em nói là được… Chủ nhân thật xấu…”
“Tiểu bảo bối không phải yêu chủ nhân làm chuyện xấu với em sao, nếu không sao cái miệng bên dưới cắn chặt thế a? Nào, nói nhanh lên…”
“Ô… Chúa Trời ơi, con… con muốn xưng tội với Người, con là một tiểu linh mục… tiểu linh mục dâm… Tiểu linh mục dâm đãng…”
“Tốt lắm, bây giờ tiếp tục nói, con thích chủ nhân thao con ở giáo đường…”
Diệp Phương Diêu cảm thấy chủ nhân nhất định là ác ma hóa thân! “Ô… Không nên… Không nên… Em không nói được…”
“Nói mau!” Tần Chấn Dương nâng mông hắn lên cao, côn th*t trượt ra ngoài, rồi mạnh mẽ đâm xuống —
“A a A a—- “
Hung hăng dùng sức lại cộng thêm ý muốn trừng phạt, côn th*t thô to hung hăng đâm chọc tràng bích của Diệp Phương Diêu, làm cho thân thể dâm loạn sớm quen với việc tìm khoái cảm trong đau đớn kích thích tới mức trong nháy mắt đạt tới cao trào —
“Không dễ dàng như vậy!” Tần Chấn Dương mắt tinh tay lẹ nắm chặt tiểu bảo bối không ngừng run rẩy! “Muốn bắn phải nói trước đã, mau!”
“Ô… Thật khó chịu…. thật khó chịu…” Thân thể Diệp Phương Diêu ngứa ngáy đến sắp phát điên rồi, cậu gào khóc, “Em nói em nói — Em thích chủ nhân thao em ở giáo đường! Em thích chủ nhân thao em ở giáo đường! Chủ nhân, van cầu anh mau thao em!”
“Đừng nóng vội, còn chưa xong mà…” Tần Chấn Dương cười càng tà ác, “Nói, nói lớn lên, nói em yêu chủ nhân hơn Chúa Trời, yêu hơn tất cả!”
Những lời này căn bản là tiếng lòng của Diệp Phương Diêu, đương nhiên nói rất xúc động! “Ô… Em yêu chủ nhân của em hơn Chúa Trời! Chủ nhân là số một! Em yêu anh, em rất yêu anh! Chủ nhân của em — “
Tần Chấn Dương nghe xong hưng phấn đến phát điên, đem cặp đùi của tâm can bảo bối quàng qua hai bên hông, bạt mạng đâm húc xỏ xuyên!
Tràng nội mềm mại vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt lại vừa chặt gắt gao xiết cự bổng thô to hung tợn của nam nhân, như muốn đem nó vĩnh viễn lưu ở trong thân thể để cả hai quyện lại thành một —
Hai người không ngừng đưa đẩy khiến nơi giao hợp phun ra một lượng lớn d*m thủy, làm ướt một mảng lớn sàn phòng xưng tội…
“A a – Không được, em muốn chết — em yêu anh… Em rất yêu anh! Chủ nhân thao chết em đi! Em muốn chết trong lòng — chủ nhân — “
“A a — bảo bối của anh — “
Hai người trong cao trào lung tung kêu gào khóc lớn, giờ phút này thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ…
“Em yêu anh, em yêu anh, chủ nhân của em…” Diệp Phương Diêu không ngừng thì thào nói lời yêu thương bất tận…
Nước mắt ấm áp lẳng lặng từ hốc mắt chảy xuống, Tần Chấn Dương gắt gao ôm người quý hơn cả tính mạng bản thân vào lòng.
“Anh cũng yêu em, yêu em nhất, chỉ yêu một mình em — vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em… Tiểu nô lệ bảo bối của anh…”
Nếu như cuộc sống lúc trước không trọn vẹn, Tần Chấn Dương biết, tình yêu của bọn họ đối với nhau đã làm cho tất cả trở nên viên mãn.
—Hoàn—