Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 41 : Đấu cự thú

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Editor: ChieuNinh



Dạ bị thương.



Lỗ Đạt Mã muốn tiến lên, lại biết bản thân mình đi qua trừ bỏ thêm phiền phức cho Dạ, cũng không có tác dụng gì, không cẩn thận sẽ làm cho nàng và Dạ đều biến thành "Món ăn trong mâm" của con cự thú trước mắt này.



Nhìn Dạ còn cố gắng chống đỡ, cùng cự thú dây dưa. Lỗ Đạt Mã xoay người chạy thật nhanh về phía sơn động, nàng cắn chặt môi dưới, trong lòng lẩm nhẩm: "Dạ, kiên trì, chờ ta!"



Một đường vừa chạy vừa té nhào, Lỗ Đạt Mã leo lên vách đá, cầm cây đuốc, khiêng thêm mai rùa và mỡ, lại chạy về thật nhanh, chạy được một nửa nàng chợt dừng thân. Tự dưng cầm mỡ đông đi làm cái gì hả, ngốc chưa!



Vội vàng dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất đốt lửa lên, bỏ mỡ đông vào mai rùa gác ở trên lửa đun. Thời tiết quá lạnh, mỡ sôi trào mà rời khỏi lửa, chỉ cần qua mấy phút là sẽ đông đặc lại. Muốn mang nó tới trước mặt cự thú rồi tưới vào trên người nó căn bản là không làm được. Lỗ Đạt Mã hít sâu một hơi, hô to sang phương hướng của Dạ: "Dạ! Dạ! Tới chỗ của ta, mang theo cái tên kia tới chỗ của ta......"



Lỗ Đạt Mã vừa chạy, vừa kêu, bông tuyết theo gió Bắc thổi "vù vù" rót vào trong miệng của nàng. Nàng cảm thấy mình càng kêu, ngược lại tiếng đánh nhau của Dạ cách mình càng xa. Rốt cuộc khi nàng tìm được hắn, Dạ đang dẫn con cự thú kia đi tới hướng xa, dọc đường là vết máu rơi bị tuyết trắng che giấu từng chút từng chút.



"Dạ! Ngươi cái tên ngốc này!" Lỗ Đạt Mã oán trách Dạ, Dạ ngốc nghếch lại làm cho nàng muốn khóc. Dạ sợ nàng bị tổn thương, muốn dẫn cự thú đi.



"Dạ, ngươi mau trở lại, ta nấu mỡ, ta đã có cách đối phó nó, ngươi mau trở lại, tin tưởng ta!" Lỗ Đạt Mã vừa kêu, vừa tiện tay ném đồ tới cự thú, nàng muốn chọc giận nó, khiến cho nó dời mục tiêu, đi cùng với nàng.



Lúc này, trên người cự thú cũng bị Dạ cào ra vô số đường vết thương nông nông sâu sâu, con mắt nó đỏ tươi chỉ nhìn đúng Dạ đang bị thương nặng, nhìn chòng chọc vào, muốn xé nát hắn.



Làm sao mới có thể kéo thù hận đến trên người mình?



Lỗ Đạt Mã nhìn một chút cây đuốc mình đang siết trong tay, nhắm mắt lại, liều mạng thôi! Nàng giơ cây đuốc chạy tới phương hướng của cự thú. Cự thú rõ ràng cảm thấy Lỗ Đạt Mã tồn tại, đột nhiên nó mãnh liệt xoay người, buông tha việc đuổi theo Dạ, liền muốn nhào tới Lỗ Đạt Mã.
Nàng thành công.



Cự thú kêu thảm ôm đầu, lăn lộn đầy đất.



Lỗ Đạt Mã không dám cho nó có thời gian thở dốc, ai biết một giây kế tiếp nó có thể nhịn đau nhảy lên xé nát chính mình cho hả giận hay không. Nàng lấy bó củi đang cháy vứt xuống một cây rồi lại một cây lên trên người cự thú.



Lửa gặp phải dầu (mỡ động vật), "phừng" một cái bốc cháy lên ở trên người cự thú.



Tiếng cự thú vì bị đau mà gào thét và kêu rên vang dội trong khe núi, làm cho tuyết đọng trên cây cũng chấn động mà rớt xuống.



Chân Lỗ Đạt Mã nhũn ra ngồi ở trong tuyết, miệng há to thở hổn hển. Nhìn cự thú giống như một quả cầu lửa lăn lộn trên mặt đất, Lỗ Đạt Mã cảm thấy lửa kia giống như đang thiêu đốt ở trong lòng của mình.



Tàn nhẫn, lúc này Lỗ Đạt Mã cảm thấy, bản thân mình đúng là tàn nhẫn như thế, một sinh mệnh đang sống sờ sờ cứ như vậy mà bị mình tự tay thiêu sống, lại còn phải xem nó chết hẳn đi.



Bởi vì trên đất tuyết lớn, lửa không có cháy bao lâu thì bị cự thú lăn lộn mà dập tắt, nhưng lúc này bộ dáng của nó đã thê thảm không nỡ nhìn, trên người nám đen từng mảng lớn.



Lỗ Đạt Mã run rẩy đứng lên, nàng giơ trường mâu, chính xác hung hăng đâm xuống ngực cự thú vẫn còn đang đập. Nàng nghĩ muốn sinh tồn thì không thể nhân từ đối với nó, thay vì khiến nó kéo dài hơi tàn ở trong khốn khổ, không bằng giúp nó kết thúc thống khổ.



Lần này rất chính xác, thẳng tắp đâm vào trái tim cự thú.



Hết chương 41.