Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 42 : Chữa thương trong đất tuyết

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Editor: ChieuNinh



Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã liền ngồi phịch dưới đất, há miệng thở dốc. Lúc này trái tim của nàng đập nhanh như đánh trống, trước mắt choáng váng từng đợt.



Thu lại tâm trạng, Lỗ Đạt Mã chống đỡ chân vô lực nhũn ra, thân thể liền lăn một vòng đi tìm Dạ.



Lúc này, Dạ mất máu quá nhiều, thân thể lạnh lẽo, hai mắt nhắm chặt, chỉ có bụng khẽ phập phồng cùng hơi thở tản ra sương mù nói cho Lỗ Đạt Mã biết rằng hắn vẫn còn sống.



"Dạ! Ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, chúng ta về nhà."



Lỗ Đạt Mã không dám đụng vào hắn, chỉ lớn tiếng kêu gọi, không thể để cho hắn ngủ, tình huống như bây giờ, nếu như Dạ ngủ vậy thì rất có thể sẽ không tỉnh nữa.



Theo tiếng Lỗ Đạt Mã khàn giọng lực kiệt kêu lên. Dạ miễn cưỡng nâng mí mắt lên. Từ trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra một tiếng "Nức nở nghẹn ngào".



"Dạ, ngươi không thể ngủ có biết không? Ngươi không thể rời bỏ ta...ta chỉ có ngươi." Trong giọng điệu của Lỗ Đạt Mã có gấp rút mang theo run rẩy.



Dạ lại nhẹ "Ưmh" một tiếng đáp lại nàng.



Lỗ Đạt Mã cố gắng bình phục nhịp tim, để cho mình tỉnh táo lại.



Xoa xoa đôi tay, chuẩn bị kiểm tra thương thế của Dạ.
Miệng vết thương được may xong, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình sắp hư thoát, mồ hôi lạnh toàn thân. Lại sắp xếp ổn thỏa hết miệng vết thương khác trên người Dạ, có mười mấy vết thương lớn nhỏ, có sâu có cạn, nhưng cũng còn tốt, điểm chết người cũng chỉ có một chỗ ngay sườn trái. Lỗ Đạt Mã thở dốc một hơi, đứng dậy, bây giờ nàng không thể nghỉ ngơi, Dạ trọng thương không thể di chuyển, hôm nay bọn họ sẽ phải chấp nhận một đêm ở trong đất tuyết này. Nếu như ngày mai tình huống của Dạ vẫn là như thế, như vậy lại còn phải cắm trại dã ngoại thêm một đêm.



Lỗ Đạt Mã dùng tuyết chà xát thân thể Dạ mất máu quá nhiều mà có chút lạnh lẽo, làm ấm lên giúp hắn, cũng thuận tiện rửa sạch vết máu trên da. Sau đó cởi xuống áo da trên người đắp lên trên người của Dạ, hiện tại hắn cần được giữ ấm.



Lại làm cho cây đuốc cháy mạnh hơn một chút, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đắp căn phòng tuyết. Trong băng tuyết ngập trời này, gió Bắc thổi mạnh ào ào, không có một địa phương tránh gió, không cần qua một đêm thì hai người nàng và Dạ sẽ biến thành tượng nước đá. Không phải người Eskimo đều đắp phòng ở trong tuyết đấy thôi, mặc dù thứ này nhìn thì lạnh căm căm, nhưng cũng có thể che gió ngăn cản tuyết rất tốt. Chỉ một lát, cái phòng tuyết của Lỗ Đạt Mã có chút tạm được.



Nàng chỉ nâng một đống tuyết thật cao thành đồi tuyết nhỏ, dùng sức vỗ cho chắc, lại đào ra một không gian có thể chứa được hai người thế là hoàn thành căn phòng tuyết phiên bản Đạt Mã.



Phòng tuyết được đắp lên bên cạnh Dạ. Ánh mắt màu tím của hắn vẫn khép hờ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Lỗ Đạt Mã, cách mỗi một lát thì phát ra một tiếng "Ô" nhẹ. Đây là Lỗ Đạt Mã yêu cầu, nàng không thể để cho Dạ hiện tại liền ngủ thiếp đi, sau khi ngủ máu tuần hoàn sẽ chậm dần, nhiệt độ sẽ xuống thấp. Dạ lại mất máu trọng thương, ngủ thiếp đi trong gió Bắc tàn sát bốn phía như vậy, không thể nghi ngờ chính là tìm chết. Cho nên, Dạ buồn ngủ ít nhất cũng phải đợi nàng đắp kín phòng tuyết đã.



"Dạ, ngươi nhịn một chút, ta đưa ngươi vào bên trong."



Lỗ Đạt Mã trải áo da vốn là đắp lên trên người Dạ ra mặt đất, nhẹ nhàng trở mình Dạ tới trên mặt áo da, xoắn lại hai bên, dùng sức kéo Dạ vào trong phòng tuyết. Không phải nàng ngốc mà đất tuyết vốn là trơn trợt, mà Dạ có chiều dài gần hai thước lại vừa nặng, cự ly có mấy bước liền quăng hai người ngã lộn nhào.



Dạ "Ô oa" một tiếng, muốn tự mình đứng dậy. Lại bị Lỗ Đạt Mã không cho phép: "Nằm xuống! Không được nhúc nhích!" Đùa gì thế, vết thương vừa mới khâu vá xong, vừa động thì chẳng phải là muốn vỡ ra sao.



Dạ rất là bất đắc dĩ "Ưmh lãi nhãi" một tiếng. Không cần Lỗ Đạt Mã yêu cầu, lúc này hắn cũng không đứng nổi, đọ sức với cự thú, không chỉ bị thương nặng, hơn nữa còn thoát lực, mỗi một cục xương trên người đều giống như là bị nghiền nát, vừa đau lại bất lực. Hắn tràn ngập áy náy ngưng mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Lỗ Đạt Mã. Bản thân hắn mang theo tiểu gia hỏa này cùng sinh sống với nhau, vốn cho rằng sợ nàng sống một mình, sớm muộn gì bị những con thú khác xơi tái. Không ngờ, cũng là tiểu gia hỏa này hai lần ba lượt cứu mình. Trong thân thể nho nhỏ này giống như cất giấu rất nhiều bí mật, nhìn như nhỏ yếu rồi lại vô cùng cường đại. Hiện tại, không biết là người nào lệ thuộc vào người nào nhiều hơn rồi. (tiểu gia hỏa này: trong suy nghĩ của Dạ gọi LĐM)



Hết chương 42.