Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 91 : Đại hàng xóm, nhị hàng xóm
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Editor: ChieuNinh
Hôm nay thời điểm hàng xóm báo nhân đến đổi thức ăn ngon, mang thêm một bó hoa tươi.
Ngày hôm qua thì mang tới là da thú rửa sạch.
Ngày hôm trước là cái gì tới?
Nếu như không có sự so sánh, nhận vài ba thứ lấy lòng của báo nhân hàng xóm có lẽ Lỗ Đạt Mã còn có thể coi như là thuận tiện bày tỏ thân thiện. Nhưng nếu như mỗi lần lúc hàng xóm mới tới lấy vật đổi vật tương đối bình thản, thì hành động của hàng xóm cũ sẽ để cho Lỗ Đạt Mã có chút suy nghĩ rồi.
Hai hàng xóm ở bên cạnh nhà đều là giống đực báo nhân, để cho tiện phân biệt, Lỗ Đạt Mã đều đặt tên cho tất cả bọn họ. Nói là tên, thật ra thì cũng chỉ là đánh số thứ tự.
Hàng xóm cũ gọi là: đại hàng xóm.
Hàng xóm mới gọi là: nhị hàng xóm.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, về sau nếu như có nhiều hàng xóm, nàng thì tiếp tục ba hàng xóm, bốn hàng xóm, năm hàng xóm, sáu hàng xóm, bảy hàng xóm...... Cứ thế mà suy ra, như vậy vẫn tiếp tục sắp xếp. Đơn giản lại dễ nhớ, còn không phải phí đầu óc nghĩ tên. Mình thật là quá thông minh, thật đáng khen ngợi!
Thời điểm mỗi lần Nhị hàng xóm tới trao đổi thức ăn ngon, đều sẽ để xuống thịt tươi mang tới, sau đó lùi về sau mấy bước, giữ vững khoảng cách nhất định, chờ đợi Dạ hoặc là Lỗ Đạt Mã tới đặt thức ăn nấu chín xuống, lại lấy thịt tươi hắn mang tới đi. Trong thời gian này, trên mặt của hắn bình thường không có vẻ mặt gì. Dĩ nhiên, mỗi lần hắn xuất hiện phần lớn là hình thái Tiểu Báo, cho dù là Lỗ Đạt Mã muốn nhìn cũng nhìn không ra là nét mặt gì. Ngược lại là đôi mắt màu vàng óng kia, thường sẽ khóa chặt ở trên người bọn họ, xa xa nhìn chăm chú vào xem bọn họ đang làm gì. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đối với phương thức sống của bọn họ, nhị hàng xóm hẳn là tò mò.
Thật ra thì nhị hàng xóm đối với cuộc sống của nàng và Dạ không riêng gì tò mò, trong lòng còn có chút hướng tới.
Những ngày dưỡng thương ở chung một chỗ cùng bọn họ, khiến nhị hàng xóm cảm thấy trong lòng ấm áp, như có thứ gì đó đang nảy mầm. Khi thương thế của hắn tốt lên rồi rời đi, đều sẽ nghĩ, nếu như hắn cũng có thể tìm được một giống cái giống như Lỗ Đạt Mã, tạo thành một cuộc sống có hình thức như thế vậy thì cảm giác cũng thật không tệ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã chỉ có một, còn để cho Dạ tốt số nhặt được. Không biết nếu như Dạ rõ ràng ý tưởng của nhị hàng xóm, có phải cũng kêu hắn đến trên thảo nguyên nằm chờ hay không, chờ từ trên trời lại rơi xuống một người nện vào hắn.
Bởi vì hướng tới loại phương thức sinh hoạt của Lỗ Đạt mã và Dạ, cho nên, nhị hàng xóm dọn đến bên cạnh nhà bọn họ, thời điểm không có chuyện gì làm, thì sẽ đứng xa xa nhìn từng hành động kỳ quái của bọn họ, cũng thật thú vị.
Khi nhìn thấy có một giống đực báo nhân khác sẽ cầm con mồi tới trao đổi với thức ăn ngon của bọn họ thì hắn cũng bắt đầu có cái ý niệm này.
Nhưng mà, tầm nhìn của nhị hàng xóm rất đơn thuần, chỉ nghĩ quan sát cuộc sống của bọn họ, hơn nữa nhân tiện có thể đổi một chút thức ăn có mùi vị không tệ.
Mà tầm nhìn của đại hàng xóm cũng chưa có đơn thuần như vậy rồi.
Mùa sinh sôi nẩy nở trước, Lỗ Đạt Mã và Dạ tới đây an cư lạc nghiệp, đại hàng xóm cùng với bầu bạn tạm thời của hắn bị mùi thơm thức ăn của hai người bọn họ hấp dẫn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thế nhưng qua thời gian đó, hắn cũng không có quá nhiều quan tâm chú ý tới tiểu giống cái yếu ớt này, quá mức yếu ớt, không phù hợp ánh mắt chọn lựa bạn lữ của hắn.
Nhưng mà, làm hàng xóm lâu dài, nàng có rất nhiều hành động kỳ quái lại hấp dẫn ánh mắt đại hàng xóm. Mới đầu cũng chỉ đơn thuần là tò mò, nhưng mà, từ từ hắn sẽ nghĩ, những động tác, hành động này, nếu như là hắn làm sẽ như thế nào. Vì vậy, hắn bắt đầu bắt chước.
Thật ra thì báo nhân vẫn thích lấy hình thái Tiểu Báo hoạt động, trong một ngày hơn phân nửa thời gian đều là bộ dạng Tiểu Báo. Chỉ vào số ít trong thời gian sẽ hoá thành hình người, tỷ như thời điểm xuống nước tắm rửa, lại tỷ như thời điểm cần vận chuyển hàng hóa.
Đại hàng xóm bắt đầu thử giống như Dạ và Lỗ Đạt Mã, trừ săn đuổi tất cả thời gian còn lại đều bảo trì trạng thái hình người.
Từ lúc hắn lấy hình người hoạt động, Lỗ Đạt Mã còn tặng hai cái tạp dề da thú cho hắn. Dĩ nhiên, Lỗ Đạt Mã thì không có ý tứ đặc biệt gì. Chỉ là nhìn không quen hắn "dắt chim đi dạo" khắp nơi.
Nhưng mà, đại hàng xóm thật rất vui vẻ một trận.
Nếu như không có Lỗ Đạt Mã tồn tại, Dạ chính là một tồn tại Sát Thủ Lãnh Huyết. Vui buồn giận dỗi hiếm khi có đều có liên quan với Lỗ Đạt Mã.
Nếu như là trên người ai, tức giận từ đâu ra, không phải tìm về từ nơi đó sao.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, không cho thì không cho đi, dù sao nhà mình lại không trông cậy vào chút đồ trao đổi này.
Nói thật, mỗi lần trao đổi đồ từ đại hàng xóm, nhị hàng xóm, nếu như bọn họ cho nhiều hơn, ngày hôm sau, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ bổ trở về.
Nàng cũng không muốn chiếm tiện nghi người ta cái gì, hơn nữa, lấy giỏi giang của Dạ, nhà nàng cũng không thiếu cái gì.
Sở dĩ sẽ trao đổi cùng đám báo nhân, chỉ là nàng muốn bày tỏ một chút hữu nghị làm hàng xóm với bọn họ, dĩ nhiên, cũng không phải là Lỗ Đạt Mã không có toan tính.
Dù sao "họ hàng xa không bằng láng giềng gần" những lời này không phải là không có đạo lý. Diendanlequydon~ChieuNinh Ngộ nhỡ một ngày nào đó thật sự gặp phải tình huống nguy cấp đột ngột, nàng hi vọng hàng xóm báo nhân có thể nể tình quan hệ mọi người không tệ mà giúp một tay.
Ngày hôm sau, bên ngoài vẫn rơi xuống mưa bụi mù mịt như cũ, Dạ và Tuyết cũng đi ra ngoài săn. Lỗ Đạt Mã đàng hoàng nghe lời làm việc ở trong động, ngồi ở bên cửa sổ mượn ánh sáng cắt da thú, làm quần áo về sau trời nóng mặc.
Nếu như một lát đại hàng xóm tới đây, nàng có thể làm bộ như không thấy. Như vậy thì có thể tiết kiệm không trao đổi đồ với người ta, còn không biết giải thích lúng túng như thế nào.
Bởi vì nàng cũng không thể nói: "Nhà tôi chán ghét ngươi, cho nên từ nay về sau sẽ không gia công phục vụ cung cấp ăn chín cho ngươi" đi!
Lỗ Đạt Mã len lén quan sát từ cửa sổ ra phía ngoài động.
Hôm nay tới trước chính là nhị hàng xóm, hắn ngậm con mồi ngồi chồm hổm ở khoảng cách an toàn rồi đợi trong chốc lát, không thấy Lỗ Đạt Mã ra ngoài, liền lại ngậm đồ rời đi.
Nhị hàng xóm đi không bao lâu, đại hàng xóm đã tới rồi.
Hắn khiêng một động vật khổ người rất lớn, máu tươi dầm dề, Lỗ Đạt Mã không phân biệt được là cái gì, tóm lại là rất lớn, dáng vóc xem ra không phân cao thấp với đại hàng xóm.
Lỗ Đạt Mã kỳ quái, đại hàng xóm này là đang trổ mã lần hai sao? Hay là bởi vì mùa tìm phối ngẫu, thể lực tiêu hao liền trở nên lớn theo? Trao đổi đồ càng lúc càng lớn, xem ra hắn cũng càng ngày càng tham ăn rồi.
Chỉ là, phương diện này Ddạ tiêu hao cũng thật lớn, chỉ chưa thấy lượng cơm của hắn tăng trưởng.
Đại hàng xóm khiêng con mồi để xuống, đôi mắt màu vàng óng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lỗ Đạt Mã.
Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy Lỗ Đạt Mã, hắn ngồi xổm trên mặt đất đợi trong chốc lát, liền bắt đầu phát ra tiếng kêu "Ô...... Oa...... Oa...... Ô......", đây là đang la lên để Lỗ Đạt Mã xuất hiện.
Lỗ Đạt Mã sợ bị phát hiện, đầu nhỏ vốn ở cạnh cửa sổ nhìn lén liền co rụt lại, tránh về trong động.
Đại hàng xóm đợi đã lâu, cũng chưa thấy Lỗ Đạt Mã xuất hiện, do dự một chút, liền khiêng con mồi rời đi.
Nhìn bóng dáng đại hàng xóm đi xa, Lỗ Đạt Mã kiên định muốn làm gì làm cái đó. Giác quan báo nhân đều rất nhạy cảm, nàng thật sợ bị đại hàng xóm phát hiện mình núp ở trong động, chính là vì không trao đổi thức ăn với nhà người ta.
Liên tiếp ba ngày, Lỗ Đạt Mã ở thời điểm Dạ và Tuyết đi ra ngoài săn bắt, cũng nấp ở trong động làm bộ không có ở đây.
Nhị hàng xóm đã đến mấy lần sau đó liền không xuất hiện nữa.