Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 92 : Dê chân bò, hiểu lầm tăng thêm

Ngày đăng: 11:37 18/04/20


Editor: ChieuNinh



Nhị hàng xóm không thấy có người để đổi đồ, liền không hề tới nữa.



Mà thái độ đại hàng xóm hoàn toàn khác biệt.



Vẫn cố chấp như cũ, rồi sau đó thất vọng rời đi.



Có lúc Lỗ Đạt Mã nằm ở bên cửa sổ nhìn lén cũng nhìn đến không nhẫn tâm. Nàng cảm thấy hình như mình thấy được dấu vết vẻ cô đơn ở trên người của đại hàng xóm.



Rồi sau đó, liên tục hai ngày đại hàng xóm cũng không lại xuất hiện. Cái này làm cho trong lòng của Lỗ Đạt Mã nhẹ nhõm không ít. Dù sao người ta cũng không đắc tội mình, vô duyên vô cớ chỉ vì một câu "chán ghét" của Dạ thì lúc nào cũng sập cửa vào mặt người ta thì không tốt lắm, đúng không?



Hôm nay, Tuyết trở lại vô cùng muộn, Lỗ Đạt Mã và Dạ cũng làm cơm xong, mới nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của nó về trễ.



Đầu vai tiểu tử trống rỗng, không có mang bất kỳ con mồi nào trở về. Xem ra săn bắt không thuận lợi cho nên mới chậm chạp trở lại.



Lỗ Đạt Mã kéo bàn tay Dạ, trao đổi ánh mắt với hắn, ý bảo một lát Dạ chăm sóc cảm xúc tiểu tử một chút.



Nhìn Tuyết đi đến gần, mới phát hiện, trong tay tiểu tử nắm chặt một sợi dây da thú, đầu kia của sợi dây buộc một con dê quái dị.



Có lẽ Tuyết chính là vì bắt sống mới trở về chậm.



Lỗ Đạt Mã không biết tâm tính đứa bé Tuyết đâu, khi còn bé vẫn ở chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã bẫy thỏ nhiều hơn, nó thích bắt vật sống.



Ực......



Cái này thật ra thì chịu ảnh hưởng của Dạ sâu hơn đi!



Thời điểm khi nó mới học săn bắt, bao giờ Dạ cũng bắt động vật nhảy tưng tưng trở lại cho tiểu tử bổ nhào.



Lỗ Đạt Mã kêu Tuyết nhốt con dê quái dị vào trong hàng rào trâu.



Lúc này hàng rào trâu đã trống rỗng, cái gì cũng không có. Trâu sừng lúc trước thời điểm khi tiến vào mùa đông, Diendanlequydon~ChieuNinh Dạ ghét bỏ còn phải cho ăn múc nước cho bọn nó, cảm thấy phiền toái, ba ngụm đi xuống, khiến chúng nó xong hết mọi chuyện, làm lương thực dự trữ qua mùa đông.



Điều này thực khiến Lỗ Đạt Mã buồn bực mấy ngày.



Hiện tại, trong hàng rào nhốt dê mới tới, hàng rào nhốt trâu liền thay đổi thành chỗ nhốt dê rồi.



Lỗ Đạt Mã đứng ở bên cạnh chỗ nhốt dê, mới bắt đầu quan sát cẩn thận.
Sau đó, lúng túng hướng về phía hắn mím môi cười cười.



Ý kia là: những thứ này đủ ngươi ăn một bữa chứ?



Mà đại hàng xóm lại cho rằng, Lỗ Đạt Mã tiếp nhận hắn.



Hắn học dáng vẻ Dạ, đưa tay cánh tay muốn ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực.



Đây là động tác hắn suy nghĩ vô số lần ở trong đầu. Làm cũng thuần thục giống như trong tưởng tượng của hắn.



Vậy mà, lại không thể ôm "Mỹ Nhân Nhi" vào trong ngực.



Nói thật, Lỗ Đạt Mã bị động tác bất thình lình của đại hàng xóm mà sợ hết hồn, nàng không hiểu đại hàng xóm đây là ý gì. Bản năng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.



Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, đại hàng xóm muốn ý đồ hành hung? Giết người cướp của?



Không đúng, hắn đến để đổi đồ, cái có thể cho mình đều đưa rồi mà!



Lại nói, báo nhân là hung hãn, nhưng mà chưa bao giờ cầm thứ không thuộc về mình, bọn họ có kiêu ngạo của mình.



Nhưng mà, vì để ngừa ngộ nhỡ, Lỗ Đạt Mã nỗ lực nghĩ tới mình phải làm thế nào chu toàn với đại hàng xóm, như thế nào mới có thể kiên trì đến khi Dạ trở lại.



Ánh mắt của nàng bắt đầu tìm kiếm chung quanh, nếu như chu toàn không nổi nữa, nơi nào mới có thể để cho mình dung thân, lại có thể không bị đại hàng xóm tổn thương.



Nếu như một lát nữa Dạ cũng chưa về, như vậy, nàng kêu cứu, nhị hàng xóm có thể xem ở phần mình đã từng cứu hắn, cũng tới đây giúp mình một chút hay không?



Các loại ý niệm như đèn kéo quân nhất nhất thoáng qua ở trong đầu Lỗ Đạt Mã.



Nếu như đại hàng xóm biết mình lấy lòng bị Lỗ Đạt Mã hiểu lầm như thế, không biết sẽ có cảm tưởng gì!



Ôm một cái không có ôm được mỹ nhân, đại hàng xóm lại ra tay một lần nữa.



Cũng đúng lúc này, một tiếng rít đinh tai nhức óc vang lên.



Sau đó, một bóng dáng nhanh như thiểm điện bổ nhào đè đại hàng xóm xuống dưới người.



Hết chương 92.