Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 96 : Cuộc sống thời gian mang thai, Tuyết rời nhà
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Editor: ChieuNinh
Khi đã xác định mình mang thai, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính ngày, tính ngày nào nàng mang thai, lại tính đại khái ngày nào nàng sẽ sinh.
Tính toán xong ngày thụ thai, từ một lần cuối cùng "dì cả" tới đoán ngày là tốt rồi. Nhưng nói đến vấn đề ngày sinh dự tính, Lỗ Đạt Mã nhức đầu.
Nàng chiếu theo thời gian loài người mang thai để tính, hay là dựa theo thời gian Tiểu Báo mang thai để tính đây? Chẳng lẽ tổng hợp cả hai?
Hỏi Dạ sao?
Hỏi cũng hỏi vô ích, hắn ngay cả "ăn thịt heo" cũng là lần đầu tiên với nàng, chứ nói chi là "nhìn heo chạy" rồi.
Mùa xuân trước đó, tại sao lại không có quan sát tình huống giống cái báo nhân mang thai kỹ càng một chút chứ, khi đó nếu có thể hiểu rõ hơn một chút quá trình báo nhân từ dựng dục đến sinh sản, lúc này cũng không đến nỗi mờ mịt như vậy!
Lúc này Lỗ Đạt Mã hối hận muốn xanh ruột.
Nhưng mà nghĩ đến báo nhân là rất cẩn trọng, khi đó cho dù là nàng muốn nhìn, có nhìn cũng không thấy được, không khéo còn có thể bị người ta cho thành ý đồ gây rối mà đuổi theo cắn đấy.
Lỗ Đạt Mã dỗ dành mình xong, bắt đầu tính toán ngày dự sinh.
Nếu như theo tế giới cũ của nàng thì, chu kỳ mang thai Tiểu Báo tính toán khoảng chín mươi ngày, ngày này mình đã sớm qua, khẳng định không phải. Nếu là theo chu kỳ mang thai loài người để tính hẳn là trên dưới hai trăm tám mươi ngày, hiện nay cũng đã qua hơn một trăm ngày rồi, bụng mình mới nhô lên một chút, có lẽ cũng không phải.
Nếu như dựa theo chu kỳ mang thai của báo nhân ở đây để tính, họ từ thụ thai đến sinh sản đều ở trong mùa xuân, nói cách khác, chu kỳ mang thai hẳn là ít hơn vài ngày so với nhân loại, là hơn hai trăm ngày.
Lỗ Đạt Mã rầu rĩ, bản thân nàng nên tính thế nào đây? Cũng không thể mỗi ngày làm thành ngày dự sinh đi!
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã quyết định, kết hợp lấy chu kỳ sinh lý của mình và chu kỳ mang thai báo nhân với nhau mà tính.
Cho nên nàng muốn tính như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, "mầm móng" là của Dạ, mà hắn là báo nhân, cho nên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tiểu bảo bảo trong bụng mình mười phần có chín cũng sẽ là một tiểu báo nhân.
Mà tiểu báo nhân thì dựng dục trong bụng mình, cho nên kỳ phát triển hẳn là cùng một nhịp thở với chu kỳ sinh lý của mình. Mình xuyên qua tới đây rồi, chu kỳ sinh lý rõ ràng kéo dài gấp đôi.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, nếu đã như vậy, vậy thì chu kỳ mang thai của mình chắc cũng là gấp đôi báo nhân, nói cách khác, tiếp qua hơn hai trăm ngày sẽ là ngày dự sinh.
Có suy tính này, mặc kệ có chính xác hay không, dù sao Lỗ Đạt Mã đã an tâm rồi.
Mặc dù thời gian chuyển đổi, phản ứng nôn nghén của Lỗ Đạt Mã biến mất, tiếp theo đó chính là khẩu vị thật tốt, cái gì cũng muốn ăn. Tất cả mọi thứ, sau khi Lỗ Đạt Mã thấy, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là: Có thể ăn hay không?
Làm cho nàng hết sức hoài nghi, cất giấu trong bụng mình là một cật hóa.
Lỗ Đạt Mã không còn nôn nữa, Dạ và Tuyết lại trở về trong động nấu cơm, ăn cơm, không cần ngột ngạt vùi ở trong kho hàng nhỏ nữa.
Khi mùa hè qua đi, bụng của Lỗ Đạt Mã đã lộ ra rõ ràng.
Hơn nữa, nàng cũng trở nên đặc biệt thèm ăn, hiện tại một bữa cơm nàng có thể ăn bằng lượng cơm hai bữa trước kia, hơn nữa, một ngày còn muốn ăn năm sáu bữa.
Từ lúc bắt được Tuyết len lén chạy trở lại, Lỗ Đạt Mã vẫn không có buông tay, đi tới thì kéo đến đó. Cho đến khi ăn cơm tối xong, Tuyết phải đi trở về địa bàn của mình, Lỗ Đạt Mã mới lưu luyến không rời đưa mắt nhìn nó đi.
Thật ra thì từ sau khi Tuyết rời đi, cũng không có đi xa.
Mấy ngày đầu tiên, nó tốn chút thời gian ở đi vòng vo di chuyển ở trong mảnh núi rừng này, tìm hiểu tình huống. Sau đó thì lại trở về, tìm chỗ ở gần chỗ lãnh địa của Lỗ Đạt Mã, vòng thành địa bàn của mình.
Biết Tuyết sẽ cư trú ở bên cạnh của mình, Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, nói cho nó biết nếu không có việc gì thì trở lại xem một chút.
Mà Dạ cũng không có phản đối, thật ra thì hắn cũng coi Tuyết là người thân, chỉ là không giỏi biểu đạt tình cảm, hay hoặc là, hắn muốn làm nghiêm phụ?
Một ngày nào đó, lần nữa tiến sâu vào trong rừng núi, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã tìm được một loại thực vật có thể thay thế ớt. Đó là một loại hạt đậu nhỏ màu vàng nhạt.
Bởi vì cay, ăn không ngon, cho nên động vật bình thường cũng sẽ không đi gặm nó.
Ngày ấy, Lỗ Đạt Mã thấy một con động vật tương tự con khỉ, sau khi nó lỡ ăn, lại nhe răng nhếch miệng, vừa le lưỡi, gãi lỗ tai, nhảy lên nửa ngày, sau lại bình yên vô sự chạy đi.
Lỗ Đạt Mã tò mò thử một chút, phát hiện, thì ra đây chính là "quả ớt" nàng tìm thật lâu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Thứ này nàng tới đây mấy lần, ngày ngày nhìn thấy, nếu không phải nhờ "con khỉ" thì đã xem nhẹ bỏ qua rồi.
Hái được một bao to, Lỗ Đạt Mã vui vẻ về nhà làm cá chần nước sôi đi.
Khi mùi thơm canh cá tươi cay từ trong nồi bay ra thì Dạ và Tuyết cũng chảy nước miếng ra.
Nhưng mà, rất nhanh, nước mắt hai người bọn họ cũng đều chảy ra —— bị cay!
Tất nhiên rồi, Lỗ Đạt Mã bị hai người bọn hắn lấy lòng.
Dạ và Tuyết hít hít mũi, lau mắt, đối với cá chần nước sôi cũng không động tới một hớp nào nữa. Lỗ Đạt Mã vui vẻ ăn một nồi.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đến thời điểm trung tuần mùa thu, Lỗ Đạt Mã tính ngày, nàng mang thai có hơn bốn trăm ngày rồi, nhanh đến ngày dự sinh nàng đoán đi!
Nhưng mà, nàng lại không hề có một chút cảm giác nào cảm thấy bụng có vẻ trụy xuống.
Nhẹ nhàng vuốt bụng như một một cái nồi lật úp lên, tiểu tử bên trong giống như đang chào hỏi với nàng, đá từng phát từng phát từ bên trong bụng nàng.
Lỗ Đạt Mã còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên máy thai, dáng vẻ ngây ngốc của Dạ.
Hắn nhẹ nhàng nằm ở trên bụng của nàng, thời điểm tiểu tử bên trong luyện nâng quyền cước, Dạ hoàn toàn không có chuẩn bị rất không có hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Trên mặt của hắn đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt giống như chứng thực nhìn sang Lỗ Đạt Mã, khi lấy được đáp án khẳng định, lại chuyển thành mừng rỡ, sau đó an vị trên mặt đất "hắc hắc he he" cười lên không ngừng.
Hết chương 96.