[Kiếm Tam Đồng Nhân] Cửa Hàng Sủng Vật Tinh Tế

Chương 43 : Lễ cưới

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lam Hàn Phong hoảng hốt, nhanh chóng mỗi tay một người, dỗ dành hai bên. Tuy rằng đầu của mấy đứa trẻ rất nhỏ, âm thanh khóc lên cũng không lớn, thế nhưng Lam Hàn Phong sợ bọn họ khóc làm đau cổ họng, vậy chẳng phải là muốn chịu tội sao.



Lam Hàn Phong dỗ nửa ngày, tiểu nhân ngư bảo bảo tuyệt đối là mù quấy rối, khi khóc than đuôi cá còn đang khoái trá vẫy qua lại, thoạt nhìn còn rất có tiết tấu. Thế nhưng bảo bảo mới thì không phải, khóc đến nỗi nghẹn lại, đầy mặt đều là nước mắt sáng lấp lánh, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng vô cùng. Bảo bảo mới tựa hồ vô cùng thân cận với Lam Hàn Phong, bé víu chặt lấy ngón tay của Lam Hàn Phong, trốn ở giữa ngón tay của cậu, không dám thò đầu ra, Lam Hàn Phong chỉ lo hắn rơi ra từ trong khe hở.



Khóc một hồi hai thằng nhóc đều mệt mỏi, bảo bảo mới thoạt nhìn không còn thể lực, ôm ngón tay của Lam Hàn Phong nằm xuống ngủ. Mà tiểu nhân ngư bảo bảo, thoạt nhìn *** thần còn rất lớn.



Roy còn đang ở trong quân doanh liền nghe thấy người hầu khác chạy tới nói một đứa con trai khác của hắn cũng ấp ra rồi, Roy lập tức vừa mừng vừa sợ, chào hỏi Rex một chút liền chạy về.



Viên đản thứ hai này đã nhiều ngày mà vẫn không có chút động tĩnh nào, không nghĩ tới ngày hôm nay liền phá xác. Rex nghe thấy liền ghen tị vô cùng, cũng cùng trở lại, muốn nhìn một chút tiểu nhi tử này của Roy có phải giống như con lớn không.



Khi Roy trở lại hai thằng nhóc đã đang ngủ, Lam Hàn Phong không dám đem hai người bọn họ bỏ vào cùng một cái phòng nhỏ, vạn nhất hai thằng nhóc ở bên trong đánh nhau thì làm thế nào? Cho nên không thể làm gì khác hơn là đem hai người bọn họ tách ra.



Roy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó liền đóng cửa lại.



Lam Hàn Phong thấy hắn vào thì vẫy vẫy tay, Roy lập tức đi tới, liền thấy tiểu nhân ngư bảo bảo còn ngủ ở trong phòng nhỏ, thế nhưng trong phòng nhỏ chỉ có một hài tử, một người khác không ở đây.



Lam Hàn Phong nâng tiểu nhi tử trong lòng bàn tay cho hắn xem giống như là đang hiến vật quý. Roy nhìn thấy bảo bảo dạng người thì sững sờ, bởi vì hai viên đản cùng ra Roy còn tưởng rằng hai viên đản sẽ giống nhau, không nghĩ tới một bảo bảo là người cá, một bảo bảo khác là nhân loại.



Lam Hàn Phong vui vẻ nói: “Ngươi xem ngươi xem, dung mạo của hắn giống hệt ngươi.”



Roy không nhịn được mí mắt giật lên, tiểu nhi tử này thoạt nhìn quả thật rất giống hắn, thế nhưng tỉ mỉ nghiên cứu liền phát hiện ngũ quan nhu hòa hơn hắn nhiều, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, bộ dáng đáng thương, hoàn toàn khác với khí tràng của hắn.



Lam Hàn Phong còn cố ý xốc lên một chút chăn nhỏ trên người bé, nói: “Cũng là con trai.”



Tiểu tử còn chưa mặc quần áo, thân thể cũng mềm mại trắng trẻo, trên người đắp một cái chăn nhỏ ngủ thật ngon, ổ chăn bị xốc lên một khối, tiểu hài tử lập tức không hài lòng trở mình, thân thủ vỗ lung tung một hồi.



Lam Hàn Phong vội vàng đắp lại chăn cho bé, gấp lại tỉ mỉ để tránh cho bé bị cảm lạnh, nói: “Khi còn bé có phải ngươi cũng đáng yêu như thế hay không a?” Mí mắt của Roy lại nhảy một cái, nói: “Không có.”



Rex chạy sau vốn định đi nhìn bảo bảo mới của bọn họ thế nhưng lại bị Fred ở phía ngoài cản lại.



Fred nói: “Ngươi cũng đừng đi xem, hai thằng nhóc đều đang ngủ, ngươi qua sẽ quấy rầy bọn nhỏ nghỉ ngơi.”



Rex làm ra một bộ biểu tình bị thương, từ phía sau lưng ôm eo Fred, hai tay sờ tới sờ lui trên bụng hắn, còn thổi một hơi bên tai Fred, nói: “Thân ái, ngươi còn chưa cảm thấy có phản ứng đặc biệt nào sao?”



Fred bị hắn làm cho ngây ngẩn cả người, lập tức Rex liền phát hiện sau gáy Fred có chút hồng. Omega cũng có năng lực sinh sôi cao, Fred đương nhiên là có thể hoài thai.



Fred nói: “Ta còn có chuyện…”



Rex không buôngtay, nói: “Thân ái, chúng ta còn muốn không ngừng cố gắng, những chuyện khác có thể cân nhắc sau, không bằng ta mang ngươi về phòng nghỉ ngơi trước?”



Ban ngày, Fred đương nhiên không giống Rex không biết xấu hổ. Thế nhưng Rex nói xong cũng đã ôm hắn đi về phía gian phòng. Dọc theo đường đi còn có người đi ngang qua, Fred cũng không dám giãy dụa quá mức, như vậy chẳng phải là để cho người khác chê cười.



Cuối cùng, Fred liền bị Rex nửa ôm vào trong phòng.



Rex cùng Roy đều trở về từ quân doanh, liền đem tất cả mọi chuyện còn lại cho Sean. Seanbị làm cho vội vã cả ngày, trời cũng tối rồi, lúc này mới đem tất cả công tác tất cả đều xử lý tốt, sau đó chuẩn bị trở về pháo đài.



Khi hắn đến pháo đài, đã qua hừng đông mười hai giờ, bên trong pháo đài rất yên tĩnh.



Seancó chút mệt mỏi, trở về gian phòng của mình, cũng lười bật đèn, trực tiếp tiến vào phòng tắm tắm rửa.



Hắn ngâm một chút tắm, cảm giác thân thể mặc dù không còn mệt mỏi như trước nữa nhưng cơn buồn ngủ tới làm cho mí mắt của hắn có chút không mở ra được. Seanđứng lên, lau khô nước trên người, sau đó theo thói quen lấy tay đi lấy áo tắm. Kết quả là phát hiện chỗ bình thường để áo tắm bây giờ lại trống không. Hắn không nhịn được thở dài, lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua Cody mặt dày mày dạn nhất định phải ở chỗ này của hắn, kết quả còn dùng phòng tắm của hắn, áo tắm bị hắn dùng, phỏng chừng hiện tại không biết bị ném đi nơi nào. Không có áo tắm, Sean nghĩ đây là phòng của mình cũng không sao cả, mặc vào nội khố mới rồi đi ra ngoài, cũng không tính là có đam mê lộ hàng.



Chỉ là Sean tìm một hồi, nhất thời gân xanh trên trán đều nổi lên, nội khố mới của hắn cũng không thấy. Sean không nhịn được nghĩ, lẽ nào cũng là ngày hôm qua Cody mặc mất?



Hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên bụng dưới liền có chút dục vọng ngu xuẩn. Hắn có chút hối hận, ngày hôm qua mình đáng lẽ ra phải trực tiếp đặt người lên giường làm, nhìn hắn sau này còn có thành thật hay không.



Chỉ là Sean cuối cùng vẫn là không có làm như thế, đè nén ham muốn ném người ra khỏi phòng. Sean nghĩ, nếu như làm thật, sau này sợ rằng cũng không có biện pháp gặp mặt bình thường.



Seannhìn đống quần áo bị mình tiện tay vứt ở trước cửa, hắn vốn định đổi xong quần áo rồi giặt luôn, cho nên sẽ tiện tay vứt trên đất, hiện tại đều vô cùng ẩm ướt, nhất định là không thể mặc.



Hắn xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng vẫn là mở cửa, xích lõa đi ra ngoài, nghĩ đây là phòng của mình.



Trong phòng không bật đèn nên rất tối, hắn mở ra cửa phòng ngủ, bên trong càng tối hơn, rèm cửa sổ dày nặng chưa hề mở ra, một chút tia sáng cũng không có. Seanhiện tại chỉ muốn lấy một cái nội khố mặc vào trước tiên, cho nên cũng không có chú ý đến rèm cửa sổ được kéo ra, kỳ thực sáng sớm khi hắn rời đi, hắn đã đem rèm cửa sổ kéo vào rồi.



Sean tìm nội khố mới, sau đó ngồi xuống nên giường, chuẩn bị nhấc chân mặc vào. Thế nhưng động tác của hắn còn chưa bắt đầu liền dừng lại, trên giường của hắn có gì đó? Hắn vừa ngồi xuống liền phát hiện trên giường cũng không bằng phẳng, bên cạnh liền lõm vào một khối lớn.



Sean lập tức cảnh giác, thế nhưng lại phản ứng lại ngay, bóng đen trên giường nhúc nhích một chút, nhanh chóng lại gần, có vẻ như muốn nhào về phía thân thể của hắn.



Sean lập tức nghiêng người trốn rồi sau đó đối khách thành chủ bắt lấy bóng đen kia, trong nháy mắt chế phục đối phương, đem bóng đen kia đặt lên trên giường. “A, cánh tay của ta, đau chết mất…”



Là âm thanh của Cody, Sean vừa nghe liền biết.



Seansững sờ, trong óc nửa ngày không phản ứng lại là chuyện gì xảy ra. Cody làm sao lại ở trên giường của hắn? Hắn làm sao lấy được chìa khóa phòng của mình?




“Kiểm tra cái gì?” Lam Hàn Phong càng là ngây ngẩn cả người. Thế nhưng lập tức liền hiểu ra, Roy sẽ không thật sự tìm thầy thuốc đến để kiểm tra xem cậu có mang thai không đấy chứ?



Lam Hàn Phong không nhịn được rùng mình một cái.



Bác sĩ kiểm tra cho cậu, thật bất hạnh là cậu không có mang thai.



Lam Hàn Phong thở phào nhẹ nhõm, lòng nói lại mang thai chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi.



Lam Hàn Phong nhất thời vô cùng phấn khởi, nói: “Chúng ta ăn điểm tâm đi, sau đó liền đi tìm Leslie.”



Roy cau mày nói: “Xem ra ta sau này phải ra sức một ít mới được.”



Lam Hàn Phong: “…”



Bọn họ ăn xong điểm tâm liền đi tìm Leslie, tuy rằng Leslie vẫn chưa kế thừa vương vị thế nhưng tất cả sự vụ lớn nhỏ đã về tay hắn quản lý.



Leslie thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nói thẳng vô cùng, thấy Roy liền nói: “Lần này ngoại trừ mời các ngươi tới tham gia điển lễ, còn muốn bàn với Roy tướng quân một chút sự tình liên quan đến việc kết minh.”



Roy ngược lại là thưởng thức hắn ngay thẳng, hai người vẫn tính là trò chuyện vui vẻ. Leslie cũng không muốn dựa vào biện pháp như là đưa giống cái nhân ngư để kết minh, mà là chân chính quân sự kết minh.



Leslie mời Roy ngày mai cùng đi quân doanh nhìn, sau đó bàn luận chuyện này. Laurent đứng ở bên cạnh, ngày hôm nay ngược lại là không có chuyện gì để làm, thế nhưng Laurent thoạt nhìn còn uể oải hơn hôm qua.



Đến khi bọn họ nói cũng gần xong, có người hầu gõ cửa tiến vào, nói: “Vương tử điện hạ, đồ vật cần cho lễ cưới, trên căn bản đã xong rồi. Xin hỏi vương tử điện hạ, điện hạ chuẩn bị ngày gì cử hành lễ cưới?”



Leslie nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là tiến hành cùng kế nhiệm đại điển.” Người hầu lập tức đáp ứng, sau đó liền lui ra.



Laurent sững sờ, hắn tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, Leslie nói lễ cưới? Muốn tiến hành cùng kế nhiệm đại điển. Leslie muốn cưới vương hậu? Là vị nhân ngư giống cái nào?



Laurent trong đầu hỏng bét, sắc mặt trở nên cũng rất tồi tệ, có chút hốt hoảng. “Làm sao vậy?” Leslie bỗng nhiên nắm chặt tay của hắn.



Laurent sợ hết hồn, nhanh chóng nói: “Không có gì vương tử điện hạ.” Leslie cho là tối hôm qua hắn mệt nhọc quá độ, nói: “Ngươi đi về nghỉ trước.” Laurent ngơ ngơ ngác ngác gật gật đầu, sau đó mất hồn chán nản rời đi. Lam Hàn Phong cùng Roy đi ra sau, Lam Hàn Phong sờ cằm nói: “Ta luôn cảm thấy, Laurent cùng Leslie thật giống có chút bí mật không thể để cho ai biết a.” Roy nở nụ cười một tiếng, nói: “Bọn họ đều sắp kết hôn rồi, còn có cái gì bí mật không cho ai biết?”



Lam Hàn Phong kinh hãi đến biến sắc, nói rằng: “Cái gì? Lễ cưới là hai người bọn họ? Làm sao ngươi biết. Ta còn tưởng rằng…”



Hắn còn tưởng rằng Leslie muốn lấy một giống cái nhân ngư, dù sao ở Theo không có tiền lệ nam tính nhân ngư đánh trống khua chiêng cưới nam tính nhân ngư. Đặc biệt là Leslie vẫn là người lập tức sẽ trở thành Theo quốc vương, hơn nữa còn kết hôn lộ liễu ở đại điển kế nhiệm nữa.



Lam Hàn Phong tĩnh táo một chút, trong lòng đối Leslie phục sát đất, nói: “Xem ra Leslie quyết đoán rất lớn a.”



Sau đó Lam Hàn Phong lại nghĩ một chút, vừa nãy Laurent mất hồn chán nản, xem ra Laurent cũng hiểu lầm.



Lam Hàn Phong nói: “Ta xem Laurent thật giống như không biết a, hắn có phải là hiểu lầm.”



Roy nói: “Chuyện của bọn họ, để cho tự bọn họ giải quyết.”



Roy là thật sự mặc kệ, ai bảo Laurent là thanh mai trúc mã của Lam Hàn Phong? Cho nên nói Roy tướng quân đã mưu mô đến cảnh giới nhất định.



Ngày hôm sau Roy cùng Leslie đến quân doanh tham quan, Laurent mất hồn mất vía chán nản lưu lại, Leslie cho là hắn không thoải mái, nên không cho hắn đi. Lam Hàn Phong nhìn bộ dáng của Laurent, đoán là vẫn chưa tỉnh mộng. Thế nhưng cậu cũng không tiện nói gì, vạn nhất Leslie muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ? Mình nói chẳng phải sẽ phá hỏng cái kinh hỉ này.



Thế nhưng cái kinh hỉ này cũng thật lớn, phỏng chừng kinh sợ không chỉ một mình Laurent.



Toàn vương quốc Theo đều biết Leslie muốn cưới vương hậu ở kế nhiệm đại điển, thế nhưng vương hậu là ai thì lại không công bố. Mỗi một giống cái nhân ngư trong hoàng thất đều dị thường hưng phấn, chỉ cần từng cùng Leslie có tiếp xúc đều cảm thấy được mình có thể là vương hậu.



Ngày diễn ra điển lễ, bên trong pháo đài náo nhiệt khác thường.



Laurent mặc một thân âu phục chính thức, thân hình ngơ ngơ ngác ngác. Hắn quen mặc quân trang, đối với kiểu quần áo này không quá thích ứng, thế nhưng tình huống hôm nay bất đồng, người hầu nói bộ y phục này không chính thức, cho nên hắn liền đổi lại.



Khi Lam Hàn Phong cùng Roy đến, vừa vặn cùng Laurent gặp mặt. Lam Hàn Phong cười híp mắt nói: “Laurent tướng quân, chúc mừng chúc mừng a.”



Laurent một mặt mê man, nói: “Lam Hàn Phong vương tử điện hạ là có ý gì?” Lam Hàn Phong vẫn cứ cười híp mắt, không trả lời.



Bọn họ đang nói chuyện thì một người hầu đi tới, nói: “Laurent tướng quân, quốc vương bệ hạ mời ngài lập tức qua.”



Laurent tuy rằng rất mất mát, thế nhưng nỗ lực miễn cưỡng lên *** thần, nói: “Được rồi, ta lập tức liền đi qua. Hai vị xin lỗi không tiếp được.”



Lam Hàn Phong không ngại khoát tay áo một cái, sau đó liền nhìn Laurent ly khai. Lam Hàn Phong nói: “Thật mong đợi, không biết lễ cưới trông như thế nào.” Cậu đã không thể tưởng tượng được biểu tình trên mặt mọi người. Ngay cả một trong hai vai chính Laurent tướng quân, chỉ sợ cũng phải chấn động đến không biết làm sao. Roy nói: “Chúng ta cũng có thể làm một cái.”



Roy hiển nhiên xuyên tạc ý tứ của Lam Hàn Phong.



Lúc đó Lam Hàn Phong kết giao đến Brian cũng không có lễ cưới gì cả. Roy hồi tưởng lại, không khỏi nhíu nhíu mày, cảm thấy được tổ chức bù lại là một điều vô cùng cần thiết.



Hết chap 43.