[Kiếm Tam Đồng Nhân] Cửa Hàng Sủng Vật Tinh Tế

Chương 44 : Quốc vương (kết thúc)

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Đại điển rất nhanh thì được cử hành, Lam Hàn Phong một bộ xem náo nhiệt, chỉ lo hôm nay náo nhiệt không đủ khiến người tận hứng.



Leslie mặc một thân quần áo quốc vương, thoạt nhìn còn thật đẹp trai, trên mặt vẫn cứ không chút biểu tình, thoạt nhìn vô cùng khiến người kiêng kỵ.



Laurent nhìn có chút ngây người, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Laurent vốn là đi ra cùng hắn, thế nhưng đi chậm lại phía sau hai bước, như người hầu đứng ở bên người hắn. Thế nhưng đi được không lâu, Laurent liền muốn trở về vị trí của mình, hắn cũng không thể đi cùng Leslie tới chỗ vương vị.



Leslie thật giống như phát hiện ra, dừng chân lại, quay đầu, nói: “Lại đây.” Laurent sững sờ, sửng sốt hai giây đồng hồ, mới phát hiện Leslie là gọi hắn. Laurent đầu óc mơ hồ, không biết Leslie gọi mình làm gì.



Leslie liền vẫn đứng không đi chờ hắn, Laurent phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang, hắn có chút lúng túng, đi nhanh qua, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy…”



Leslie không nói lời nào, thẳng thắn nắm lấy tay hắn, sau đó lôi kéo hắn cùng đi lên bậc thang.



Laurent vô cùng sợ hãi, khu vực này không phải là chỗ hắn có thể đứng, hắn nhanh chóng nói: “Les… Quốc vương bệ hạ, ta vẫn là qua bên kia đứng đi.” Hắn nói xong, Leslie vẫn cứ không nói lời nào, cứng rắn kéo hắn đứng cùng, sau đó đem người đặt ở một chỗ ngồi.



Laurent toàn thân đều cứng đờ, còn chưa phản ứng lại là mình ngồi ở chỗ nào, liền nghe đến mọi người rối loạn tưng bừng, quả thực muốn vỡ tổ.



Laurent nhanh chóng nhìn chung quanh một chút, nhất thời kinh sợ đến mức mở to hai mắt, đều cố không được vấn đề xưng hô, nhỏ giọng dồn dập nói: “Leslie, ngươi làm gì a? Đây là vị trí vương hậu!” “Ta đương nhiên biết.” Leslie biểu tình bình thản, chăm chú nhìn hắn, nói: “Lẽ nào ngươi không nghĩ cùng với ta sao?”



Laurent bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, trừng hai mắt một câu nói cũng không nói được.



Mà ngay tại lúc này, Leslie đã ngồi xuống vị trí quốc vương, sau đó dặn dò người hầu tiếp tục phân đoạn tiếp theo.



Người hầu phản ứng coi như nhanh, thế nhưng phía dưới mọi người lại đều choáng váng, dồn dập bắt đầu nghị luận. Bọn họ còn chưa từng thấy nam tính nhân ngư cùng nam tính nhân ngư kết hôn, đặc biệt là quốc vương bệ hạ lại muốn cưới một nam tính nhân ngư.



Có người cảm thấy buồn nôn, lộ ra biểu tình khinh thường, tựa hồ cũng không muốn tiếp tục xem lễ, muốn rời khỏi sân. Thế nhưng bọn hắn vừa mới đi về phía cửa lớn, liền thấy bên ngoài đột nhiên nhiều hơn rất nhiều binh lính cùng cơ giáp, quả thực giống như là muốn đánh trận, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Những người kia sợ đến liền lui trở về, đã không dám càng đi về phía trước. Lam Hàn Phong sờ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Nguyên lai Leslie cũng đã chuẩn bị xong, bằng không sao lại dám làm trắng trợn như thế, dĩ nhiên mang cả quân đội tới.”



Roy nói: “Không thì làm sao có thể làm cho người khác có mồm mà không dám nói?”



Lam Hàn Phong nói: “Leslie còn thật lợi hại.”



Roy sau khi ghen tị xong Laurent, lại bắt đầu đố kị Leslie.



Bởi vì quân đội cùng cơ giáp bên ngoài, mặc dù có người có dị nghị, thế nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng. Laurent trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng cũng phi thường bất an. Hắn thật cao hứng có thể cùng Leslie quang minh chính đại cùng nhau, thế nhưng hắn không muốn trở thành phiền phức của Leslie. Leslie tựa hồ nhìn ra được bất an của hắn, nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, ngươi có thể làm bạn với ta, ta đã rất cao hứng.”



Laurent sững sờ, nhìn Leslie biểu tình có chút không thể tin tưởng, không nhịn được nói: “Ta lần đầu tiên nghe ngươi nói… Tâm tình của ngươi…”



Leslie luôn mang một bộ dáng rất lạnh lùng, dưới cái nhìn của Laurent thì hắn là người không quen biểu đạt tâm tình của mình. Laurent bây giờ nghe hắn nói như vậy, tim đều đập nhanh.



Leslie một mặt bình tĩnh nhíu mày, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, nói: “Mỗi lần nói muốn ngươi, không phải là biểu đạt tình cảm của ta hay sao?” Laurent nhất đỏ mặt, không dám nhìn Leslie nữa, chỉ có thể bất an gục ở chỗ đó. Leslie nói tiếp: “Ngươi không chỉ có thể hầu ở bên cạnh ta, còn có thể giúp ta phân ưu giải nạn, giúp ta lãnh binh đánh trận, ta rất là cao hứng.”



Đại điển đã thuận lợi tổ chức xong, trung gian hoàn toàn không có ai ra tới quấy rối, tiến hành thuận lợi ngoài ý muốn. Laurent còn không thể tin được, ngơ ngơ ngác ngác cùng Leslie rời đi.



Roy cùng Lam Hàn Phong cũng ly khai, bọn họ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nữa trở về khu R. Khi đi ngang qua phòng ăn, Lam Hàn Phong nghe thấy thanh âm Leslie nói chuyện, cậu ngó sang, nguyên lai Leslie cùng Laurent ở bên trong, hai người đang dùng món. Chỉ sợ là vừa nãy ở trên cung điện chưa kịp ăn thứ gì.



Lam Hàn Phong bỗng nhiên cũng có chút đói bụng, nói: “Không bằng chúng ta đi vào ăn uống chùa?”



Roy ngược lại là không có ý kiến, liền bị Lam Hàn Phong lôi kéo đi vào. Laurent thấy đột nhiên có người tiến vào, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên là Lam Hàn Phong cùng Roy. Hắn có chút cao hứng muốn đứng lên nghênh tiếp, thế nhưng lại có chút lúng túng.



Lam Hàn Phong tiến vào liền nói: “Chúc mừng chúc mừng, có lì xì hay không a?” Laurent ngượng ngùng, cho là Lam Hàn Phong đang trêu ghẹo chính mình, nói: “Vương tử điện hạ, ngài nói đùa.”



Lam Hàn Phong cùng Roy cũng ngồi xuống ăn cơm, Lam Hàn Phong nói: “Qua một thời gian ngắn chúng ta muốn đi, hai đứa con trai của ta còn ở khu R, ta vội về chăm nhi tử.”



Laurent lập tức nói: “Nói cũng đúng, sợ rằng bọn nhỏ quá nhỏ, không thể rời đi người thân lâu.”



Laurent nhớ tới hai đứa con trai của Lam Hàn Phong, không nhịn được cùng Leslie chia sẻ, nói: ” Hai đứa bé của Lam Hàn Phong điện hạ đều phi thường đáng yêu, chính là thoạt nhìn hơi nhỏ…”



Hắn lải nhải nói, Leslie liền nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi yêu thích đứa nhỏ?” Laurent sững sờ, sợ hắn hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu, nói: “Ta chính là cảm thấy được hai đứa bé kia đáng yêu, ngươi không nên hiểu lầm.”



Leslie nói: “Này có cái gì đâu? Nếu như ngươi yêu thích, cũng làm người ta đi tìm mấy đứa khả ái trở về nhận nuôi.”



Laurent lại sững sờ.



Roy bỗng nhiên phun ra một câu, “Không phải ruột.”


Lam Hàn Phong ừ một tiếng, vốn là chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt một hồi, dưỡng dưỡng *** thần. Thế nhưng Roy nhìn thấy cậu tỉnh rồi, tay liền không thành thật. Lam Hàn Phong bị hắn quấy rầy tỉnh cả ngủ, bất đắc dĩ nhìn hắn.



Roy nhìn cậu rốt cục nhắm mắt, liền vươn mình bán đặt ở trên người cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi cậu.



Lam Hàn Phong mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân vô lực, chỉ có thể hé môi, tùy ý hắn hôn môi.



Roy hôn chậm rãi không chỉ hạn chế với đôi môi của Lam Hàn Phong, tay cũng bắt đầu làm xấu, thừa dịp Lam Hàn Phong không có sức lực liền ở trên người cậu nguyên vẹn châm lửa, khiêu khích đến nỗi cậu phải thở hồng hộc, tên đã lắp vào cung không phát không được.



Chờ tới khi Roy rốt cục thỏa mãn thì đã là nửa đêm, Lam Hàn Phong vốn còn muốn đi xem xem các con, thế nhưng bây giờ cũng không cần đi xem, cậu mỏi lưng đau chân, không nghĩ xuống giường, hơn nữa bọn nhỏ đều ngủ, qua cũng là quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.



Lam Hàn Phong thực sự mệt mỏi, đều không muốn ăn cơm, trực tiếp liền ngủ thiếp đi.



Lúc lại tỉnh lại, Lam Hàn Phong liền nghe thấy âm thanh “A a”. Cậu mở mắt nhìn liền thấy khuôn mặt non nớt của tiểu nhi tử. Tiểu nhi tử của cậu đang vùi ở trong chăn, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cậu, trợn tròn mắt nhìn cậu.



Lam Hàn Phong “Xì xì” một tiếng liền bật cười, mới sáng sớm, đột nhiên vừa mở mắt liền thấy bản thu nhỏ của Roy, cậu luôn có ảo giác Roy bỗng nhiên biến nhỏ lại. Tiểu nhân ngư bảo bảo cũng ở trên giường, thế nhưng hiển nhiên không ngoan như đệ đệ của bé, không chịu thành thành thật thật nằm mà là bò đi bò lại trên chăn, còn đem Lam Hàn Phong trở thành một ngọn nút, leo lên leo xuống. Lập tức bò đến trên bả vai Lam Hàn Phong ngồi xuống, đem đuôi cá quăng ở trên mặt Lam Hàn Phong.



Lam Hàn Phong: “…”



Lam Hàn Phong ôm tiểu nhi tử nằm, hai người cái trán để cái trán, tiểu nhân ngư bảo bảo đuôi to vừa vặn tròng lên mặt hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn vỗ một cái.



Nhân loại bảo bảo mất hứng, lấy tay đẩy đuôi ra. Thế nhưng vừa mới đẩy ra, đuôi liền trở lại. Tới tới đi đi đến nửa ngày, cuối cùng “Oa” một tiếng khóc lên. Sáng sớm lại bắt đầu ồn ồn nháo nháo…



Qua hai ngày, trong hoàng cung liền truyền ra tin tức, Roy sắp trở thành Brian quốc vương, kế nhiệm đại điển được cử hành vào một tuần lễ sau, đồng thời muốn cử hành một lễ cưới, đương nhiên chính là lễ cưới của hắn và Lam Hàn Phong Lam Hàn Phong tuy rằng cảm thấy lễ cưới kỳ thực có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng Roy kiên trì, cậu cũng không phản đối. Roy quyết định đem lễ cưới làm càng náo nhiệt càng tốt, đây là thời cơ tốt nhất để hắn tuyên bố chủ quyền với Lam Hàn Phong.



Bất quá Lam Hàn Phong lập tức liền muốn biến thành vương hậu, còn ai dám rình cậu.



Roy cố ý phát ra thư mời, thỉnh Leslie cùng Laurent đồng thời tham gia. Hai người này tới rất nhanh, hơn nữa còn mang đến con nuôi của họ, một nam tính nhân ngư khả ái.



Roy cảm thấy được, Leslie nhất định là mang con trai nuôi của hắn đến khoe khoang. Leslie xác thực cũng nghĩ như vậy.



Lam Hàn Phong gặp được bọn họ trước đại điển, liếc mắt liền thấy được tiểu bao tử đứng ở bên người Laurent phi thường ngoan ngoãn. Một đầu mái tóc mềm mại, mặc một thân tiểu y phục quý tộc, thoạt nhìn phi thường có giáo dưỡng, cũng thật biết điều, hơn nữa đã đem đuôi cá biến thành cặp chân, hoàn toàn không giống tiểu nhân ngư bảo bảo không nghe lời của mình.



Tiểu bao tử kia thoạt nhìn có ba, bốn tuổi, chính là thời điểm tròn vo đáng yêu, làm cho lòng người đều nhũn ra.



Tiểu bao tử nhìn thấy Lam Hàn Phong, hào phóng chào hỏi gọi người, thế nhưng thoạt nhìn vẫn là rất dính người, vẫn luôn lôi kéo tay Laurent không buông ra, cứ đứng ở bên người Laurent.



Lam Hàn Phong nhìn mà đố kị, tâm nói nhi tử nhà mình lúc nào mới có thể ngoan như vậy.



Laurent hiển nhiên phi thường yêu thích con trai nuôi của hắn, đối xử với hài tử phi thường tốt.



Leslie khiêu khích hướng về phía Roy mỉm cười, nói: “Con trai của ta thế nào?” Lam Hàn Phong nói: “Ngươi đoạt bé ngoan nhà ai? Lớn lên thuần lương như thế, không hề giống ngươi một chút nào.”



Laurent nhanh chóng nói: “Là cô nhi, không phải cướp.”



Lam Hàn Phong liền đố kị liền ước ao, muốn đem con trai nuôi của Leslie bắt cóc, thế nhưng tiểu tử có chút sợ người lạ, không quản Lam Hàn Phong làm sao dụ dỗ đều không đi qua, cứ lôi kéo tay Laurent.



Cuối cùng Lam Hàn Phong chỉ có thể bỏ qua.



Ngày thứ hai, đại điển cùng lễ cưới đúng hẹn cử hành, so với lễ cưới của Leslie cùng Laurent còn lớn hơn nhiều, Roy hiển nhiên là cố ý.



Lam Hàn Phong còn cố ý cho hai đứa con trai của mình ăn diện một chút, sau đó mang theo bọn họ đồng thời tham gia. Cũng may hai thằng nhóc phi thường nể tình, không đánh nhau ở trên buổi lễ.



Roy mặc một thân lễ phục của quốc vương, thoạt nhìn so với một thân quân trang kia càng thêm chói mắt, hiện ra khí tràng uy nghiêm lẫm liệt. Lam Hàn Phong đứng ở bên cạnh hắn, nhìn mê li, bỗng nhiên bị Roy kéo tay.



Roy nắm lấy tay cậu, dắt đến miệng một bên hôn một chút, thấp giọng cười nói: “Ngươi chuyên chú nhìn ta như thế, làm ta lập tức muốn mang ngươi trở về phòng.” Lam Hàn Phong không còn gì để nói, nói: “Thời điểm như thế này, ngươi không thể đứng đắn một chút.”



Roy lập tức thay đổi một biểu tình vô cùng nghiêm túc, sau đó sâu sắc nhìn cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn ngươi.” Lam Hàn Phong: “…”



Toàn văn hoàn.



Ryu: Dạ đến chương cuối cùng rồi mà anh ý vẫn không thể thay đổi được bản chất lưu manh dâm dê đê tiện của mình.



HẾT