Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 127 : Lãnh địa sương mù

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Long Thần thành tiểu đội sau khi quyết định chiến thuật, bảy người tạo thành một cái đội hình giống như mũi tên, xuyên thẳng về phía trước. Tiếu Phong đứng ở cuối cùng, Phong thuộc tính phụ gia tốc độ cho cả đội, cứ như vậy bảy người dùng tốc độ nhanh nhất mà đi.



Vân Chính Thiên tinh thần lực trong bảy người không nghi ngờ, hẳn là người mạnh nhất, cho nên hắn trực tiếp đứng ở đầu tiên, triển khai tinh thần lực dò xét bốn phía xung quanh. Chỉ cần là hồn thú tu vi hơn năm ngàn, hắn lập tức thay đổi lộ trình hoặc ổn định đội hình sẵn sàng va chạm.



Nếu muốn trong thời gian ngắn đi hết Thiên Đạo dài tới trăm ngàn trượng này, né tránh chiến đấu chính là cách tốt nhất, Vân Chính Thiên hầu hết đều lựa chọn cách này.



Cả đội đang băng băng xông tới, đột nhiên Vân Chính Thiên lông mày nhướng lên.



“Dừng lại, Xích Viêm Long sáu ngàn năm, không tránh được. A Long ngươi lên.”



Vân Chính Thiên không hề quay đầu lại, nghiêm giọng nói.



Thanh âm của hắn vừa rơi lại phía sau, một cái hư ảnh cự long màu xám đột nhiên ngưng tụ ở trên cao, sau đó không hề do dự bắn tới phía trước khoảng trăm mét.



Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hống.



“ẦM ——”



Cự long màu xám xuyên vân mà tới, hung hăng nện thẳng vào một cái huyết ảnh to lớn, lập tức đem huyết ảnh đó chấn văng ra xa hơn chục trượng.



“Hống ——”



Xích Viêm Long tự nhiên bị tấn công một cách bất ngờ, làm sao không phẫn nộ. Thân ảnh cự long to lớn sau khi bị chấn ngã gần như ngay lập tức đứng lên. Miệng rồng há ra để lộ bộ hàm to lớn, đôi mắt tràn ngập tơ máu.



Can Hữu Long sau khi sử dụng Thiên Long Hống, hắn thân thể cũng lập tức vọt tới, cơ thể bành trướng lên, vảy xám mọc ra san sát, không có nữa điểm do dự, húc thẳng vào Xích Viêm Long ở trước mặt.



Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hộ Thể.



“OANH ——”



Hai cặp long trảo chập vào nhau, nhất thời xuất hiện tình huống hai đầu cự long đang dằn co đấu sức. Xích Viêm Long bên kia không chỉ am hiểu hỏa thuộc tính mà đối với lực lượng cũng không hề tầm thường.
Đột nhiên, ở khoảng cách giới hạn hai mươi mét khi đó lại xuât hiện một cái thân ảnh màu vàng nhạt.



“Cẩn thận, có người phía trước.”



Vân Chính Thiên thanh âm vang lên, cả đội ngay lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.



Mà ngay khi bọn hắn vừa đi thêm vài bước, thân ảnh đó bỗng nhiên giơ một tay lên vẫy chào bọn hắn, lúc này Vân Chính Thiên đã nhìn rõ được diện mạo người này. Là một nữ nhân tuổi khoảng hai mươi lăm, nàng mặc một cái đầm màu trắng phủ tới gót chân, gương mặt đoan trang phúc hậu, mục diện cân đối dễ nhìn.



Trên người nàng không rõ tại sao lại tản phát ra hoàng kim ánh sáng, càng làm tăng thêm mị lực của nàng. Vân Chính Thiên không làm chủ được, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, chỉ thấy nàng đôi môi căng mộng khẽ mấp máy, mỉm cười đáp lại hắn rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.



“Khoan đã...” Vân Chính Thiên kêu lên.



Mà ngay lúc hắn chuẩn bị bước thêm một bước, tinh thần hải bên trong đột nhiên dậy sóng, cảm giác đau như búa bổ xâm chiếm trí óc.



Tiểu Phượng thanh âm vang vọng trong đại não, lập tức đem thần trí của hắn dần thanh tỉnh lại, trực tiếp thoát khỏi mị lực của nữ nhân kia.



Vân Chính Thiên bừng tỉnh, trên người mồ hôi ướt đẫm y phục, ngay sau đó hắn hai mắt tràn ngập kinh hãi. Trước mặt hắn bây giờ không còn là mặt đất bằng phẳng, mà là vực sâu ngàn trượng, bên dưới một màu tối đen như mực, chỉ duy nhất có một lối đi bằng đá, bề rộng chỉ vừa đủ cho hai chân mà thôi.



Lối đi này dẫn tới đâu, hắn không thấy được đích đến, hoàn toàn bị sương mù che lấp.



Trong lúc Vân Chính Thiên còn đang đánh giá tình hình, sau lưng hắn sáu người giống như thây ma, hai mắt vô hồn cứ như vậy mà đi thẳng tới vực sâu ngàn trượng.



“Dừng lại.” Vân Chính Thiên hoảng sợ quát lên, hắn ngay lập tức nhảy tới ôm chằm lấy Can Hữu Long, cả hai ngã ra va vào những người còn lại.



“Á” Ngã đau khiến bọn hắn choàng tỉnh lại, gương mặt thất thần không biết chuyện gì vừa xảy ra. Xung quanh sương mù mờ ảo càng khiến tâm tình bọn hắn có phần chập chờn.



Vân Chính Thiên buông A Long ra, đứng lên, âm trầm nói:



“Nơi này không bình thường, giống như có khả năng thôi miên ý thức, mọi người cẩn thận, theo sát ta.”