Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 128 : Ta tin ngươi

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Vân Chính Thiên vừa dứt lời, gương mặt cả bọn chuyển sang vẻ nghiêm trọng. Nếu như lúc nãy không nhờ Vân Chính Thiên thần trí thanh tỉnh kịp lúc, chỉ sợ Long Thần thành tiểu đội đã rơi vào vực sâu ngàn trượng rồi. Rơi xuống chỉ có nát thây vạn mảnh, cơ hội sống sót hầu như không có.



Long Thần thành tiểu đội đối mặt với tình huống kỳ lạ, trong lòng không khỏi có chút hoang mang dáng vẻ. Bất quá không có ai tâm tình xuất hiện một tia hỗn loạn, coi như đáng khen rồi.



Sau đó cả đội xếp thành một hàng dọc, lấy Vân Chính Thiên đứng đầu, cẩn trọng nhìn qua cây cầu đá nhỏ hẹp trước mặt. Cầu đá này bề rộng không lớn, chỉ vừa đủ cho một người đi qua mà thôi. Trong lúc bọn hắn từng người một bước lên cầu đá, sương mù bốn phía đã trở nên nồng nặc hơn, đem khung cảnh phía trước hoàn toàn lu mờ.



Tiếu Phong thuộc tính Phong lần nữa xuất hiện phụ gia lên người đồng bọn, để bọn hắn trọng lượng giảm xuống một chút, để cầu đá có thể gánh chịu được tải trọng bảy người.



“Đừng nhìn xuống.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói. Trong lòng hắn bây giờ không có một kế hoạch cụ thể nào, đối với khu vực không nắm rõ địa hình, cùng tầm nhìn bị hạn chế, chiến lược như thế nào cũng vô dụng.



Bây giờ cần nhất là tâm phải tịnh, đi hết cầu đá này để xem bên kia là cái gì.



Từng bước nặng nề, tựa như thân thể bị kéo lê trên mặt đất, nhấc chân cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không dám vận lực quá nhiều. Như thế này còn cực khổ hơn là chiến đấu nữa, tinh thần giây nào cũng căng như dây đàn. Mồ hôi đổ đầy mặt.



Bọn hắn cứ như vậy, từ từ xông tới. Thế nhưng càng đi càng thấy không ổn. Vân Chính Thiên không biết cầu đá này dài bao lâu, đi hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy đầu bên kia.



Đi lâu như vậy vẫn chưa tới nơi, làm hắn có chút khó hiểu. Cầu đá này bề rộng quá nhỏ, chiều dài dường như vô tận, lại không thể xây cột trụ chống đỡ phần giữa, không lý nào lại có thể tồn tại một khoảng thời gian lâu mà không gãy được.



Bề rộng cầu đá quá nhỏ khiến Vân Chính Thiên muốn phát động hồn kỹ dò xét phía trước cũng không được, xung lực sẽ làm cả đội rơi xuống dưới mất.



Lúc này Vân Chính Thiên đột nhiên dừng lại, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh. Phía trước phía sau đều bị sương mù bao phủ, bọn hắn giống như lạc giữa rừng sương mù không có lối thoát vậy.



“Làm sao?” Mã Thiên Hoa sau lưng hỏi.



Vân Chính Thiên cũng không có giấu giếm, liền nói:


Hai người xuyên qua thông đạo đó, ánh sáng lóe lên che mất tầm nhìn trong giây lát rồi nhanh chóng biến mất, cảnh vật lại hiện ra rõ ràng.



Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa đang đặt chân trên một vùng đất bằng phẳng, trong không khí thi thoảng có gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dễ chịu từ các loại thực vật xung quanh.



“Thành công rồi.” Vân Chính Thiên một tay đưa lên xoa đầu của nàng, thanh âm hắn không giấu được sự vui sướng.



Mã Thiên Hoa cũng cam tâm để hắn xoa đầu, gương mặt có chút ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng nói:



“Đã nói ta tin ngươi mà.” Ngay sau đó nàng đôi môi căng mộng đột nhiên đưa lên, hai chân nàng cũng nhón hẳn lên, tiến sát tới mặt của Vân Chính Thiên.



Vân Chính Thiên trong một giây đột nhiên cứng đờ cả người, thưởng thức mùi hương quyến rũ nồng nàn từ hơi thở nàng mang lại. Mà Mã Thiên Hoa lúc này cũng không có như vẻ bề ngoài bạo dạng như vậy, nàng hô hấp rõ ràng có chút gấp gáp, đôi mắt nhắm nghiền.



Vân Chính Thiên gương mặt tuấn mỹ cũng khẽ đưa xuống, ngay thời điểm đôi môi hai người chuẩn bị tiếp xúc thì đột nhiên cái thông đạo ánh sáng đó lại mở ra, từ bên trong có năm cái thân ảnh xuyên thẳng ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất vô cùng khó coi.



“Ái ui, Thế Nhân ngươi dám đè lên ta.” Hàn Thanh Chi thanh âm tức giận vang lên.



Tiếu Phong bên cạnh thống khổ nói:



“Thế Nhân đè ngươi còn đỡ, ngươi coi ta bị nguyên con rồng mập đè lên nè, muốn chết quá.”



“Ha ha ha.” Vân Chính Thiên nguyên bản đag chuẩn bị hành động, đột nhiên bị bọn này phá đám cho nên cười lớn một cái, đồng thời cả người lui lại cách xa Mã Thiên Hoa một chút, một mặt lúng ta lúng túng.



Hàn Thanh Chi nhãn quan không tệ, cảm thấy có chuyện gì đó mùi mẫn, nàng hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nhìn Mã Thiên Hoa gương mặt đỏ ửng, nàng nhíu mày sắc lẹm nói:



“Ca ca, ngươi với Thiên Hoa tỷ vừa làm cái gì?”