Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 129 : Địa Ngục Lộ

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


“Ca ca, có phải ngươi vừa ăn hiếp tỷ tỷ của ta, ép nàng làm chuyện xấu hổ hay không?”



Hàn Thanh Chi hai tay chống nạnh, miệng chu chu nói, hàng lông mày cau lại nhìn vô cùng đáng yêu a. Vân Chính Thiên thấy vậy không nhịn được bụm miệng cười, sau đó một tay giơ lên nhéo má nàng kéo kéo.



“Ta có làm gì, ngươi quảng được không xú nha đầu.” Vân Chính Thiên nham nhở nói.



“Á ui, ca ca ngươi bỏ ta ra. Nói như vậy là ngươi khẳng định có làm chuyện xấu, Thế Nhân, chúng ta cùng lên đi.” Hàn Thanh Chi bị nhéo đau quá hóa rồ.



Lương Thế Nhân ở phía sau gãi đầu nói:



“Ngươi đừng nhắng nhít nữa, xem coi chúng ta đang ở địa phương nào.”



“Hừm.” đột nhiên bị nhắc nhở, bình thường Hàn Thanh Chi liền muốn phát tiết, thế nhưng lần này nàng lại ngoan ngoãn im lặng, chuyên này có chút lạ nha. Tiểu nha đầu này từ khi nào lại nghe lời A Nhân như thế.



Vân Chính Thiên nhãn quang lóe lên, nhìn thẳng vào Lương Thế Nhân, mà A Nhân hắn cũng cảm nhận được Chính Thiên nhìn mình, không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt.



Tiếu Phong vất vả đẩy Can Hữu Long đè trên người ra, hắn đứng dậy phủi bụi y phục, sau đó thả ra Phong nguyên tố tiến hành dò xét. Nơi đây giống như một vùng đồi núi nào đó, thực vật sinh sôi nảy nở vô cùng trù phú, so với các mảnh rừng rậm khác thì tươi sáng hơn rất nhiều.



Tiếu Phong đột nhiên thu lại thuộc tính, thở ra một hơi, kinh ngạc nói:



“Ta cảm nhận được, ở trước khoảng vài dặm là một tòa khổng lồ cự sơn, trên đó tỏa ra băng lãnh khí tức. Xem ra chúng ta đã tiếp cận chân núi Thiên Sơn rồi.”



“Nhanh như vậy.” Vân Chính Thiên không nhịn được mà la lên. Không phải Thiên Đạo chiều dài hơn trăm ngàn trượng sao, nhanh như vậy liền tới gần chân núi Thiên Sơn rồi. Thật khó mà tin được.



“Đúng vậy, không sai đâu, tòa cự sơn kia cao ngút trời, Phong thuộc tính ta đi lên khoảng hai ngàn mét độ cao đã là cực hạn, vậy mà tòa cự sơn đỉnh vẫn không thấy đâu cả, với lại càng lên cao, không khí cùng nhiệt độ càng hạ thấp xuống. Nên ta đoán đó chính là tòa Thiên Sơn trong khảo nghiệm nhắc tới.”




Nghe vậy Tiếu Phong càng ra sức buộc dây, bốn người bên trong giống như cái đòn bánh tét, cơ thể dán chặt vào nhau. Mà Lương Thế Nhân cũng dự tính trước tình huống này, hắn đem thân thể của mình che chắn cho Hàn Thanh Chi ở trước ngực.



Đối với nữ nhân mình yêu thích, không nguyện nhìn nàng cùng nam nhân khác tiếp xúc thân thể a. Hàn Thanh Chi dĩ nhiên biết rõ dụng ý của Thế Nhân, nàng trên mặt không giấu được sự cảm kích.



Sau khi bốn người bọn hắn buộc xong, Tiếu Phong thắt nút chừa ra ba sợi dây hướng ra ngoài, phân biệt đưa cho Thiên Hoa và Chính Thiên. Ba người bọn hắn cũng đem dây buộc vào bụng mình.



Tuy đội hình có chút gớm gớm nhưng đây là cách tốt nhất bọn hắn có thể nghĩ ra.



Tiếu Phong thả ra Phong thuộc tính, lần lượt phụ thể trên người đồng bọn, để làm giảm đi trọng lượng. Mã Thiên Hoa phóng thích Tà Hỏa Phượng Hoàng, đệ tam hồn hoàn đồng thời lóe sáng.



Tà Hỏa Phượng Hoàng, Phượng Dực Thiên Tường.



Đệ tam hồn kỹ mang đến cho Mã Thiên Hỏa khả năng phi hành trong một khoảng thời gian nhất định. Sau này khi nàng tiến tới Hồn Thánh cấp bậc, mới đạt được khả năng phi hành thực sự.



Từ sau lưng Mã Thiên Hoa xuất hiện một cái hư ảnh cánh phượng, cánh phượng khẽ triển khai đem không khí trong hang động nhấc lên một trận cuồng phong.



Thấy Mã Thiên Hoa biến hóa, Vân Chính Thiên trên mặt một nụ cười nở ra, sau lưng hắn một cặp cánh phượng cũng đồng dạng triển khai.



Ngoại phụ hồn cốt, Phượng Hoàng Dực.



Phượng Hoàng Dực là hồn cốt, tất nhiên nhìn chân thực hơn so với đôi cánh ngưng tụ bởi hồn kỹ của Mã Thiên Hoa. Bốn cánh Phượng đồng thời vỗ mạnh, Tiếu Phong cũng hóa thành một đạo gió lốc, đem bốn người ở phía sau trực tiếp nhấc lên, bay khỏi cửa hang, tiến nhập vào thung lũng vách đá.



“Chúng ta có tướng phu thê a.” Vân Chính Thiên nhe răng cười nói.