Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 131 : Huyết Đô

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Mắt thấy cả đội đang mất dần độ cao, Vân Chính Thiên trong đầu cấp tốc suy nghĩ. Một khắc sau, hắn ngẩng mắt lên nhìn Mã Thiên Hoa thật sâu, khẽ gật đầu. Mã Thiên Hoa trong giây phút đó như lắng lại, nàng rốt cuộc nhận ra hắn đang muốn làm cái gì.



Thanh âm run rẩy từ cổ họng phát ra: “Không được!”



Vân Chính Thiên nở một nụ cười mãn nguyện nhìn nàng, nói:



“Dẫn mọi người đi tiếp, ta sẽ đuổi theo sau.”



Không đợi nàng nói tiếp, thanh âm vừa rơi xuống, Hỏa Phượng Kiếm trên tay đột nhiên quét ngang, cắt đứt sợi dây liên kết giữa hắn và cả đội. Ngay sau đó Hỏa Phượng Dực vỗ mạnh, đem thân thể hắn lộn một vòng ra phía sau. Hai chân giơ lên đặt ở trên sợi dây lớn quấn quanh cả bọn.



Lương Thế Nhân vừa nhìn liền biết hắn làm cái gì, hai tròng mắt kinh hãi, kêu lên:



“A Thiên.”



“Bảo vệ cho mọi người, đừng lo cho ta.” Vân Chính Thiên hai chân phát lực thật mạnh, đem cả đội đạp về phía trước, còn bản thân hắn thì ngã ra phía sau, trực tiếp rơi xuống vực sâu, rơi xuống biển máu bên dưới.



Đám sinh vật lạ nguyên bản đang bám vào đống dây kim loại, chợt thấy Vân Chính Thiên rơi xuống vực. Bọn chúng trí tuệ không giống như nhân loại, khi thấy Vân Chính Thiên rơi xuống lập tức cả đám buông bỏ cho đống dây nhợ kia, cấp tốc phi xuống vực, đuổi theo thiếu niên đó, để lại phía sau vô số thanh âm thê lương.



Long Thần thành đội ngũ tuy mất đi Vân Chính Thiên hai cánh, nhưng vẫn còn Mã Thiên Hoa và Tiếu Phong, cộng thêm lực đẩy từ hai chân hắn mang lại, thuận lợi đáp xuống bình đài thứ hai. Ngay khi vừa đáp xuống, Mã Thiên Hoa cấp tốc cởi dây quấn quanh, trực tiếp xông tới mép vực sâu, rõ ràng muốn lao xuống.



Lương Thế Nhân thấy vậy kinh hãi, hắn trong đội phản xạ nhanh nhất, trực tiếp nhảy tới ôm lấy nàng, ngăn không cho nàng lao xuống.



“Thiên Hoa, ngươi bình tĩnh đi.” Lương Thế Nhân quát lên.



“Buông ta ra, ta phải xuống đó cứu hắn.” Mã Thiên Hoa rống lên, trên mặt đã có nước mắt trào ra. Nàng ra sức giẫy giụa bất quá tinh thần cùng sức lực đã hoàn toàn kiệt quệ, Lương Thế Nhân giữ chặt khiến nàng không thể thực hiện được ý định.


Cánh cửa này vô cùng to lớn, chiều cao phải hơn năm mét, một màu đen kịt. Trên cửa có hoa văn chạm khắc cầu kỳ, còn có một bức họa đồ được vẽ lên. Đó là hình ảnh một nam nhân mặc áo choàng màu đen, trên người có huyết vân lượn lờ. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng Vân Chính Thiên có thể cảm thấy diện mạo người này vô cùng anh tuấn.



Sau lưng nam nhân này có đeo một thanh kiếm màu đen to lớn, mà ngay khi Vân Chính Thiên nhìn vào thanh kiếm đó, Hắc Kiếm trên tay hắn khẽ run lên bần bật, tựa như đối với thanh kiếm trên đó cúi đầu qui phục.



Chuyện này làm Vân Chính Thiên có chút kinh tâm động phách, tuy Hắc Kiếm của hắn không có chưởng khống thuộc tính nguyên tố như Hỏa Phượng hay Băng Đế Kiếm, nhưng so về uy lực cận chiến và linh hoạt, Hắc Kiếm trước giờ đều chiếm thượng phong.



Hắc Kiếm nhiều năm qua tắm máu vô số hồn thú, đồng dạng sát khí ngập trời, thế nhưng đối mặt với thanh kiếm này, nó chỉ như một tiểu hài tử nhỏ bé.



“Gào.” Từ phía sau lưng vọng tới tiếng la hét của sinh vật lạ, Vân Chính Thiên lập tức quyết định. Tuy không biết sau cánh cửa này là thế giới nào, nhưng hiện tại hắn đã không còn lựa chọn nào khác.



Một tay đẩy tới, cánh cửa to lớn hé ra một khoảng vừa đủ để hắn lách mình chui vào, sau đó hắn lập tức đóng cửa lại.



Bên ngoài đám sinh vật lạ đang hung hăng phóng tới, Vân Chính Thiên thân ảnh vừa tiến vào trong, bọn chúng đột nhiên đình chỉ truy đuổi, cả đám lần lượt tản ra chỗ khác, tự mình chìm vào trong biển máu mà lặng xuống, tựa như hết thảy nãy giờ chưa từng có sự tình nào xảy ra.



Vân Chính Thiên cảm nhận bên ngoài có chút tĩnh lặng, trong lòng vô cùng khó hiểu, sau đó hắn xoay người nhìn vào bên trong, lập tức trợn mắt há mồm một phen.



Sau cánh cửa to lớn kia, không ngờ lại tồn tại một tòa thành khổng lồ, phố xá, nhà cửa chi chít, còn có cư dân sinh sống, di chuyển vất vưởng như hồn mà. Nơi này chìm ngập một bầu không khí thê lương, ảm đạm. Tông màu chủ đạo vẫn một màu đỏ thẫm.



“Xin chào, ngươi là người thứ 645 tới được Huyết Đô. Ta tên Vĩnh Lăng, phụ trách dẫn ngươi đi tham quan.”



Một thanh âm băng lãnh vang lên, Vân Chính Thiên kinh ngạc nhìn qua, thì phát hiện chủ nhân của thanh âm này là một thiếu nữ, nàng vóc người thon dài, làn da trắng như tuyết. Nàng vận một bộ trang phục màu đỏ, váy đỏ tới gối, trên mặt che một tấm mạng màu đen, làm hắn không thể nhìn kỹ được dung mạo của nàng.



Vân Chính Thiên có chút ngây ngốc, nàng vừa nói cái gì ‘Huyết Đô’. Vĩnh Lăng thấy biểu hiện của Vân Chính Thiên, nàng thở ra một hơi, lại nói:



“Lại là một người tiến nhập Huyết Đô không tự nguyện, được rồi, nể tình ngươi đẹp trai, để ta vì ngươi nói rõ một chút Huyết Đô tình huống.”