Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 143 : Thần nhân chi chiến

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Vĩnh Lăng vừa dứt lời, Vân Chính Thiên một mặt âm trầm lộ rõ. Hắn cũng có hắc hóa tồn tại bên trong cơ thể, tuy mỗi lần hắc hóa trỗi dậy đều gây ra một sai lầm nhất định, nhưng những việc hắc hóa làm hắn đều biết rõ.



Nhưng tình huống của Vực Chủ lại khá vô lý, khi mà Huyết Đế đã một kế hoạch khuếch trương thanh thế cụ thể nhưng bản thân Vực Chủ dường như không hề hay biết, không lẽ hắc hóa của Vực Chủ đã có ý thức độc lập, có thể suy nghĩ như một người hoàn toàn khác rồi hay sao.



Suy nghĩ một lát về sau, Vân Chính Thiên kiên định nhìn Vĩnh Lăng nói:



“Nếu quả thực mọi chuyện đều là sự thật, ta lại càng có lý do tham gia quần đấu lần này.”



Vĩnh Lăng nghe vậy giật mình hỏi:



“Tại sao?”



Hắn không do dự đáp:



“Ta phải trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm, sau đó gặp được Huyết Đế để kiểm chứng một chút, sau khi rời khỏi Huyết Đô ta liền hướng mấy vị cao tầng Vực Chủ Điện bẩm báo.”



Vĩnh Lăng nghe xong thở dài một cái, nói:



“Ngươi nãy giờ vẫn tin theo lời ta nói lúc trước hay sao, thực ra trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm dù gặp được Huyết Đế cũng không dễ dàng rời khỏi Huyết Đô này đâu. Nếu như vậy thì suốt ngàn năm qua, số lượng Huyết giả cấp năm tồn tại sẽ không nhiều như vậy.”



“Bọn hắn sau khi liên thắng trăm trận, cũng như ngươi vô cùng hào hứng, bởi vì thời điểm ra khỏi Huyết Đô đã tới, thế nhưng diện kiến Huyết Đế về sau, bọn hắn lại cam tâm tình nguyện ở lại Huyết Đô này, trở thành lực lượng thần bí của Huyết Đế.”



“Tại sao lại như vậy?” Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi.



“Ta cũng không biết nội tình trong đó ra sao, nhưng hầu hết đều như vậy, chỉ một lần ta nhớ có tên Huyết giả cấp năm diện kiến Huyết Đế kiên quyết lựa chọn rời khỏi, sau đó thi thể của hắn được tìm thấy ở một nơi hẻo lánh, huyết nhục bị rút sạch a.”



Vân Chính Thiên càng nghe càng biến sắc. Xem ra vị Huyết Đế này căn bản không muốn bọn hắn có đường trở ra, chỉ có thể chết hoặc là phục tùng. Xem ra phiền toái rất lớn rồi a.



Hít mạnh một hơi, Vân Chính Thiên đột nhiên đem một tay đặt ở trên đầu Vĩnh Lăng, quyết đoán nói:



“Tin ở ta, được không, nếu thành công ta cùng ngươi rời khỏi Huyết Đô, còn không chúng ta vẫn mãi ở cùng nhau, nằm xuống tại Huyết Đô này.”



Vĩnh Lăng nghe vậy, hai gò má thoáng đỏ lên, nàng nhắm tịt hai mắt gật đầu mấy cái, sau đó chủ động nhón lên hôn vào môi hắn.
Lại mấy ngày trôi qua tại Huyết Đô.



Trong căn phòng nhỏ đó, Vân Chính Thiên ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang minh tưởng tu luyện. Hắn từ khi tiến vào Huyết Đô tới nay đã hơn nữa năm, tuy hồn lực bị phong ấn nhưng hắn vẫn chưa từng sao lãng việc tu luyện.



Hồn lực bị phong ấn chỉ là tạm thời không thể sử dụng, nhưng vẫn có thể tu luyện. Đến khi rời khỏi Huyết Đô, hồn lực đã tích lũy sẽ tiếp tục tăng lên. Nếu có thể ở trong đây càng lâu, tương đương với thời gian tu luyện sẽ hơn người khác gấp trăm lần.



Đây cũng là một ưu đãi đặc biệt dành cho người tu hành trong Huyết Đô. Bất quá ưu đãi này cũng là một con dao hai lưỡi. Nếu trong thời gian tu luyện ở đây mà đánh mất bãn ngả, tính khí biến chất thì sau này tương lai ắt đại họa lâm đầu.



"Phù."



Thở mạnh một hơi, Vân Chính Thiên mở mắt ra, trong đồng tử có kim quang ẩn hiện. Chuẩn bị tới tham gia quần đấu, tất nhiên hắn cần điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.



"Ngươi có đột phá?"



Nhẹ dịu thanh âm bên cạnh vang lên. Vĩnh Lăng hai tay vòng qua choàng cổ hắn, mỉm cười ghé sát bên tai thủ thỉ nói.



Từ đêm đó, Vĩnh Lăng tần suất lui tới phòng của hắn tăng lên đáng kể. Tuy mọi chuyện vẫn chưa từng lập lại bởi Vân Chính Thiên tâm tính có phần kiên định hơn, nhưng Vĩnh Lăng không hề từ bỏ ý định, nàng đã quyết định đeo bám hắn còn táo bạo hơn trước.



Thân thể lắc nhẹ một cái trực tiếp thoát ly vòng tay của nàng, Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trông xuống Huyết Đô đường phố. Từ khắp ngõ ngách trong Huyết Đô, cư dân bản địa cùng Huyết giả các cấp đang kéo nhau tới đại đấu trường.



Bởi vì hôm nay, quần đấu đại chiến sẽ bắt đầu trận đầu tiên.



Vĩnh Lăng lại chạy tới ôm lấy hắn từ sau lưng, nàng hiện tại đã không còn sợ sệt nữa. Nữ nhân khi yêu thật mù quáng a. Trên người nàng quần áo ngày càng mỏng manh, hiện tại nàng chỉ khoác lên người một tấm lụa mỏng, để lộ ra vô số đường cong nóng bỏng. Đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng nõn lúc nào cũng cạ vào người hắn.



Bất quá Vân Chính Thiên cũng không có ngăn cản nàng, hắn đang lợi dụng việc này để rèn luyện sức chịu đựng a. Đối với sức chịu đựng dục vọng của hắn có thể nói là quá phi thường rồi.



“Thay đồ đi, chúng ta tới đại đấu trường.” Vân Chính Thiên ngữ điệu tràn ngập tự tin.



Vĩnh Lăng nghe vậy, cũng đình chỉ hành động ve vãn, mỉm cười nhìn hắn đáp:



“Ta sẽ vì ngươi mà cổ vũ. Tối nay trở về, liền thưởng cho ngươi a.”