Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 166 : Tinh anh chiến cự hùng

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Thiếu niên tóc trắng đang ôm nàng vào ngực, tự nhiên là Vân Chính Thiên. Là tiểu đội trưởng chân chính của Long Thần thành tiểu đội.



Ngay khoảnh khắc Ám Kim Khủng Trảo Hùng chuẩn bị đắc thủ, Vân Chính Thiên đột nhiên xuất hiện đem Mã Thiên Hoa kéo ra khỏi quỷ môn quan.



“Mọi người đâu.”



Vân Chính Thiên đưa mắt dò xét xung quanh, lại không thấy đồng đội đâu, nhất thời lên tiếng hỏi. Mã Thiên Hoa cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói:



“Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên dưới là thử thách cuối cùng phải vượt qua, nếu muốn tới được Thiên Sơn, chúng ta năm người cố gắng cầm chân nó để những người khác đi trước.”



Vân Chính Thiên suy ngẫm một chút liền nói:



“Ngươi đuổi theo bọn hắn đi, chỗ này để ta lo.”



Mã Thiên Hoa cất cao giọng nói:



“Không được đâu, hồn thú này nguy hiểm lắm. Mấy tên đội trưởng kia đều là Hồn Vương cấp bậc, nhưng chung qui vẫn vô cùng chật vật a.”



Mã Thiên Hoa tự nhiên lo lắng, Vân Chính Thiên tu vi dù sao chỉ mới bốn hoàn, so với nàng còn thấp hơn một vài cấp hồn lực. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng so đấu một trận được.



Vân Chính Thiên mỉm cười không đáp, trực tiếp đưa Mã Thiên Hoa đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, vị trí không xa bốn người Vương Hạo đang xông tới.



“Tôn Thượng huynh, đã lâu không gặp.”



Vân Chính Thiên chủ động chào hỏi Linh Tôn Thượng. Dù sao trong bốn người kia hắn cũng chỉ quen biết có mình người này mà thôi.



Linh Tôn Thượng hai mắt dừng lại ở thân thể Vân Chính Thiên hồi lâu, cảm thấy hắn dường như thoát thai hoán cốt bộ dạng, tuy hồn lực ba động vẫn trước sau không tăng lên là mấy, chung qui vẫn chỉ dừng ở bốn hoàn Hồn Tông, bất quá so với lúc trước rõ ràng một trời một vực.



“Đừng nhiều lời, ta nghĩ Long Thần thành tiểu đội các ngươi mau chóng rời đi đi, ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi.”



Vương Hạo thanh âm có chút hằn hộc, xem ra đối với việc Vân Chính Thiên ôm khư khư Mã Thiên Hoa trong lòng có chút khó chịu.




“Chết tiệt.” Vân Chính Thiên tức giận mắng. Hắn lập tức triển khai Hỏa Phượng Dực, đem thân thể tiến nhập sâu hơn vào phạm vi Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Ngay khi hắn áp sát cự hùng từ bên dưới, Băng Đế Kiếm hóa thành Hỏa Phượng Kiếm, trong nháy mắt hừng hực hỏa diễm truyền lên.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngày hôm nay, không biết vì sao lại có duyên với chuyện bị hỏa diễm thiêu đốt. Mà hỏa diễm lần này, so với lúc nãy thì một hơn không chỉ một đường.



“ẦM ——.”



Vân Chính Thiên một kiếm chém lên, mang theo vô tận hỏa diễm, đem lông gấu vàng kim trực tiếp cháy thành nhiều mảng đen to lớn. Mà ngay vị trí da thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng hứng chịu vết chém trực tiếp, có một chút máu huyết từ đó chảy ra.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế mà lại bị thương dưới một kiếm của tiểu tử tóc trắng này. Vương Hạo ánh mắt không khỏi bất ngờ, Vân Chính Thiên thực lực tuyệt đối không như tui vi bốn hoàn của hắn.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng rít lên một tiếng thê lương, nội tâm nó lần đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đó chính là khí tức nguy hiểm phát ra từ mấy tên hồn sư trước mặt.



Năm người bọn hắn, chiến thuật chủ yếu để đối đầu với đối thủ mạnh như thế này, dựa vào áp đảo về số lượng, đơn giẩn nhất chính là sử dụng xa luân chiến. Cứ từng người từng người đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng tiêu hao thể lực, rốt cuộc cũng làm nó bị thương được một chút.



Mặc dù không thể chân chính uy hiếp đến tính mạng của nó, nhưng cũng đủ khiến cho nó phải kiêng dè mấy phần. Nếu không phải bọn hắn đều là binh sĩ thuộc hàng đầu, tuyệt đối không thể bức vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng đến tình cảnh này.



Xa luân chiến phương pháp vô cùng hữu dụng, Ám Kim Khủng Trảo Hùng mặc dù cường hãn nhưng vẫn không thể đem mấy tên nhân loại gian xảo này thực sự đánh chết, nhất thời bị bọn hắn hoàn toàn cầm chân tại đây.



Cũng cùng thời gian này, Mã Thiên Hoa đã đuổi kịp đoàn người phía trước, bọn họ dùng hết sức lực chạy thật nhanh tới Thiên Sơn.



Trong khi đám người Mã Thiên Hoa đã nhìn thấy Thiên Sơn trong tầm mắt, thì ở nơi giao chiến với Ám Kim Khủng Trảo Hùng sắp sửa có sự biến hóa. Cả đám dằn co với cự hùng thêm một khoảng thời gian, rốt cuộc đã đủ ba mươi phút tổng cộng. Từ Thiên Phong lúc này đột nhiên hét lên:



“Đã qua ba mươi phút, chúng ta cũng rút đi, mặc kệ nó.”



Thanh âm của hắn vừa dứt, tức thì năm người theo năm hướng khác nhau mà chạy. Không cần biết bản thân đang chạy đi đâu, cứ chạy trước đã, một khi cắt đuôi được nó, tìm đường tới Thiên Sơn sẽ dễ dàng vô cùng.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng trên người bê bết máu, nhưng khí tức vẫn cường thịnh như ban đầu, mắt thấy mấy tên nhân loại giảo hoạt phân tán bỏ chạy, lập tức nộ hỏa xung thiên. Kim sắc đồng tử lóe lên một cái, thân thể cao hơn sáu mét cự hùng cấp tốc đuổi theo một cái bóng lưng mà nó căm ghét nhất.



Thình lình đó lại chính là phương hướng Vân Chính Thiên đang cắm đầu chạy như điên.