Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 165 : Cự hùng gian xảo

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Vương Hạo thanh âm trầm ổn mà nghiêm túc, không một chút ý tứ đùa giỡn nào pha trộn trong đó. Mã Thiên Hoa nghe vậy cũng lấy làm kinh ngạc, hắn làm sao lại đối với nàng vừa gặp không lâu liền tốt như thế.



Vương Hạo khóe miệng khẽ nhếch lên, tức thì sau lưng hắn một màn kinh diễm lập tức xuất hiện. Năm vòng hồn hoàn, ba tử, hai hắc từ dưới dưới chân dâng lên. Màu sắc hồn hoàn cực kỳ kinh khủng. Đệ tứ hồn hoàn liền là vạn năm, so với Vân Chính Thiên thì cao hơn một bậc. Vương Hạo không hổ là binh sĩ có thực lực mạnh nhất tham gia khảo nghiệm năm nay.



Hồn hoàn vừa dâng lên, võ hồn của hắn thuận theo phóng thích. Tầng tầng lớp lớp long lân bao phủ toàn bộ thân thể của hắn. Từng mảng long lân này dâng hiến một màu đen kịt, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu có vô số hắc quang óng ánh. Long trảo to lớn nhô ra từ mu bàn tay, toàn thân long trảo một màu vàng kim, sắc bén khí tức tỏa ra mãnh liệt.



Nguyên bản một đầu tóc đen dài Vương Hạo, trong nháy mắt khi long lân bao trùm, cũng nhanh chóng hóa thành một đầu tóc màu hoàng kim, so với bộ lông của Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên kia thì nhìn có vẻ tràn đầy sức sống hơn hẳn. Một đôi đồng tử cũng hóa thành kim sắc, ở trong thiên địa bạo phát mênh mông sát khí.



Đây là...



Bốn người Mã Thiên Hoa thân thể đột nhiên cứng đờ lại, đối với màn phóng thích võ hồn của Vương Hạo là cả đám không khỏi ngất ngây. Bởi vì từ trên người tên thiếu niên này, bọn hắn có cảm giác muốn cam tâm tình nguyện phục tùng.



“Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, cường đại thủ hộ giả Long Tộc. Không thể tin được trên đời lại có người sở hữu loại võ hồn này.”



Từ Thiên Phong vốn bình tĩnh, vào lúc này cũng không khỏi thất kinh kêu lên.



Kim Nhãn Hắc Long bốn chữ, phàm là hồn sư không ai không biết. Bởi vì đây chính là tồn tại kinh khủng nhất, nguyên nhân chủ yếu khiến nhân loại bị đẩy đến bờ vực diệt vong như bây giờ. Vị thủ hộ giả của rừng rậm, Vạn Thú Chi Vương, Thú Thần Đế Thiên, Kim Nhãn Hắc Long Vương thần thông quảng đại.



Kim Nhãn Hắc Long Vương tu vi đã chân chính siêu việt toàn bộ cường giả ở Nhân Vực, tiếp cận Bán Thần tình huống. Cũng vì sự tồn tại của hắn mà mấy ngàn năm qua, nhân loại không thể một lần quật khởi.



Kim Nhãn Hắc Long huyết mạch lại có thể xuất hiện trên người Vương Hạo, là tuyệt đối cơ duyên vạn năm có một. Chẳng trách hắn từ nhỏ đã kiệt xuất đến như vậy.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng đang ngưng tụ lực công kích vào hữu trảo, mắt thấy Vương Hạo thả ra võ hồn, hai mắt thoáng kinh ngạc, sau đó tựa như chất chứa sự lo âu.



“Tới đây đi con gấu mập, đừng tưởng mấy ngày qua ta không ra tay mà tưởng hồn sư chúng ta đều yếu kém.”
Chân chính sát chiêu của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không lẽ nó từ nãy giờ đều giả vờ rơi vào hạ phong, sau đó lại giả vờ như đuổi theo mấy thành viên khác. Để cho năm người bọn hắn hùa nhau truy đuổi. Việc nó cần làm, chính là chờ đợi một thời cơ ra tay, một kích tất sát giết chết đối thủ.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng tâm ngoan thủ lạt như vậy, Vương Hạo bốn người tự nhận trước giờ vẫn chưa từng tiếp xúc qua hồn thú nào có trí tuệ tương tự. Mà tình huống diễn ra thật bất ngờ, bọn hắn bất đắc dĩ trơ mắt nhìn Mã Thiên Hoa sinh mạng sắp sửa biến mất.



“Hót.”



Đột nhiên vào lúc này, một tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên ở tận trời cao, đem Mã Thiên Hoa hồn lực bị cầm cố trong cơ thể nháy mắt giải khai. Liền sau đó một cỗ lạnh lẽo mang theo băng hàn khí tức không hẹn trước mà chém xuống, hàn quang lóe lên liền chặt đứt đạo kim sắc kia làm hai phần.



“ẦM ——.”



Kim sắc bị chặn lại lập tức nổ lớn một tiếng, Mã Thiên Hoa thân thể bị bắn ngược ra sau, tiến vào trạng thái rơi tự do xuống đất.



Phốc!



Một cánh tay lực lưỡng đem nàng mạnh mẽ kéo vào lồng ngực, gió mát ở xung quanh nhu hòa thổi nhẹ. Nàng mở to hai mắt ra, mới biết mình vẫn còn đang bay lượn trên không trung. Sau đó không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người vừa cứu nàng, lập tức hai hàng nước mắt đột nhiên lân tròng chảy xuống, tựa như kéo theo tất cả mệt mỏi của nàng từ khi hắn biến mất, hòa vào trong không khí tan vào hư vô.



Mã Thiên Hoa một tay che miệng lại, khóc nấc lên.



Tóc trắng dài thiếu niên nhìn nàng trìu mến, khẽ nói:



“Thiên Hoa, ta về rồi.”



..............