Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 225 : Khai chiến

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Dẫn đầu đoàn người đầu trâu mặt ngựa bước ra từ lỗ thủng lớn trên bức tường băng, Hắc Phong gương mặt đằng đằng sát khi khóa chặt Vân Chính Thiên thân ảnh. Lại liếc Phong Kình một cỗ thi thể lạnh lẽo không nguyên vẹn bên dưới, trầm mặc hơn nữa ngày, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng:



“Là ba người các ngươi chưa đầy ba phút, đánh chết Phong Kình?”



Hắc Phong ngữ điệu lạnh tanh chất vấn.



Vân Chính Thiên đã trở lại bản thể tóc trắng, hắn không chút khách khí nhìn Hắc Phong mỉm cười:



“Ngươi từ khi nào lại nhiều lời như vậy. Ta nhớ lần trước gặp mặt, không nói không rằng liền muốn bóp chết ta. Bây giờ vì cái gì lại không ra tay ngay lập tức?”



Hắc Phong nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu. Vân Chính Thiên miệng lưỡi ghê gớm, hắn không phải chưa từng nếm thử qua. Bất quá, bây giờ Hắc Phong thực sự không thể giống như năm đó thuận tay liền có thể bóp chết Vân Chính Thiên một cách dễ dàng như vậy.



Chỉ bằng mấy năm tu luyện, không thể ngờ đám tiểu tử yếu ớt lại có thể tiến tới cấp bậc này. Hắn có chút tiếc nuối năm đó tại sao không nhanh chóng kết liễu bọn chúng, để không phải dính vào phiền toái như bây giờ.



“Hừm, tiểu tử ngươi cũng đừng già mồm đi. Bằng vào ba người các ngươi mà muốn nhấc Liên Minh bọn ta lên như vậy, không tự lượng sức.”



Hắc Phong thanh âm vừa dứt, cả đám đầu trâu mặt ngựa sau lưng, kể cả Lão Bạch và Đinh Lăng đều thả ra võ hồn của mình. Số lượng hồn hoàn xuất hiện thật khiến người khác kinh hồn bạt vía.



Đại đa số thảo khấu dưới trướng Hắc Phong bây giờ, đều có được ba hoàn tu vi, cũng vì điều này mà Vân Chính Thiên không khỏi cau mày lại.



Không chỉ đám đầu lĩnh như Hắc Phong, Lão Bạch thực lực tăng lên nhanh chóng, mà kể cả đám lâu lâu cũng là như vậy. Chuyện này, ắt hẳn có uẩn khúc ở bên trong.



Ngoài trừ đám lâu la tu vi ba hoàn, hai người Lão Bạch, Đinh Lăng là năm hoàn, tương tự như Phong Kình khi nãy. Chỉ có Hắc Phong, chính là hàng thật giá thật sáu hoàn Hồn Đế.



Mặc dù bọn hắn từng chạm mặt với cường giả Hồn Đế là Đường Tâm vài năm trước, nhưng khi đó Đường Tâm lại không có ý muốn giết bọn hắn vì vậy vẫn có thể miễn cưỡng chạm trán một vài lần. Thế nhưng Hắc Phong trước mặt, tình huống sẽ không đơn giản như vậy.



Ác chiến một trận đã không thể tránh khỏi.



Vân Chính Thiên mắt quét một lượt, sau đó trầm giọng nói:


U Minh Bạch Hổ có thể thoải mái vận dụng vô số chiêu thức, miễn là hồn lực cùng tinh thần lực của Lương Thế Nhân đủ sức duy trì cho nó.



Lão Bạch đang đứng yên, bỗng nhiên thân thể nhúc nhích. Một cái trống màu vàng kim đột nhiên hiện ra, huyền phù trước mặt lão. Võ hồn của lão là Lôi Bá Trống, am hiểu lôi thuộc tính chưởng khống.



Lão Bạch cánh tay già nua giơ lên, trực tiếp đập vào mặt trống, liền trông thấy một dải dao động âm thanh tại vị trí bàn tay của lão bay ra bên ngoài. Sau khi Lão Bạch đập vào mặt trống, lôi trụ từ trên trời bỗng nhiên oanh tạc mà xuống, vị trí là đỉnh đầu Thế Nhân.



“Không nhịn được nữa sao, lão muốn ra tay rồi.” Lương Thế Nhân thầm nói. Bất quá, hắn cũng không có ý định né tránh công kích này, Lôi Ảnh Quang Minh Kích như cột thu lôi, hướng thẳng lên trời đón nhận lôi trụ của Lão Bạch.



“Hửm, hắn mất trí rồi sao?” Lão Bạch kinh ngạc nói.



ẦM!



Lôi trụ từ trên trời giáng thẳng xuống, hoàn toàn đánh trúng Lương Thế Nhân, nổ ẩm một tiếng, một tầng khói đen xuất hiện bao phủ trẻ tuổi thân ảnh vào bên trong.



Đám thảo khấu vừa nhìn một màn này lập tức nhao nhao cả lên. Trực diện trúng phải lôi trụ của Lão Bạch, làm sao còn sống được nữa. Thế nhưng bọn hắn vui sướng chưa được bao lâu, thì tại vị trí lôi trụ oanh xuống, bóng dáng trẻ tuổi Lương Thế Nhân vẫn ngạo nghễ đứng đó.



“Không thể nào.” Một tên thảo khấu không nhịn được mà la lên. Từ trước đến nay, không người nào có thể đón nhận lôi trụ oanh kích mà vẫn lành lặng như vậy.



Ngay cả Lão Bạch cũng bị một màn này dọa đến trợn cả hai mắt. Phải biết Lôi trụ của lão, tuy chỉ là đệ nhị hồn kỹ nhưng uy lực hoàn toàn không tầm thường. Chỉ cần trúng phải lôi trụ công kích, bản thân dây thần kinh vận động sẽ bị tê dại trong vài giây a.



Bất quá, dường như hiệu quả này không có tác dụng trên người Thế Nhân, chỉ thấy hắn đem Lôi Kích hướng mũi nhọn về phía Lão Bạch, một nụ cười nhạn nhạt thuận theo hiện lên.



Lương Thế Nhân trường bào tung bay, phản phất trên người hắn có vô số lôi xà xuất hiện, nương theo Lôi Kích mà vặn vẹo. Hai tròng mắt của hắn trực tiếp hóa thành một màu kim sắc. Lương Thế Nhân mỉm cười nhìn Lão Bạch nói:



“Để ta xem, Lôi thuộc tính của lão hay là của ta sẽ cường đại hơn.”



..............