Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 226 : Lại đấu võ mồm

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Can Hữu Long, Lương Thế Nhân cùng hai tên đầu lĩnh Đinh Lăng, Lão Bạch triển khai va chạm về sau. Thuần túy hồn lực khuếch tán ra xung quanh cũng đủ làm mấy tên thảo khấu lâu la tu vi không đủ phải chủ động lui về sau hơn chục mét.



Man lực đấu với mị lực, lôi hệ đấu với lôi hệ. Bọn họ ác chiến một trận này, sợ rằng một sớm một chiều không thể nào kết thúc được.



Không thể tiếp tục công kích hai người Thế Nhân, đám lâu la kia liền chủ động quay sang đối tượng còn lại. Tự nhiên là Vân Chính Thiên một người một kiếm đang quầu ẩu ở bên kia.



Hắc Kiếm trong tay hắn mỗi lần lóe lên, đều đem một chút máu huyết của địch nhân lưu lại.



Đại đa phần thuộc hạ của Hắc Phong đều là Hồn Tôn cấp bậc, ở tu vi này bọn chúng căn bản không thể so với Vân Chính Thiên đã tiến vào Hồn Vương, tuy nhiên số lượng địch thủ nhiều như vậy vẫn có thể áp đảo hắn một chút.



Bất quá không may cho bọn chúng một điều, Vân Chính Thiên không phải một tên thiếu niên bình thường, hắn thế mà có được kiếp trước ký ức.



Kiếp trước hắn là Kiếm Thần tung hoành ngang dọc, quá khứ đại chiến vô số trận đã làm hắn đúc kết được không biết bao nhiêu kinh nghiệm quý báu. Đối với loại quần chiến như thế này, hắn lại cực kỳ thoải mái cùng ung dung đón nhận.



Vân Chính Thiên chiến thuật vận dụng chủ yếu để lấy một địch nhiều lúc này, đó chính là đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, tăng cường tốc độ công kích, đồng thời thường xuyên lấy đối phương làm lá chắn đòn, trở thành chính mình bùa hộ mệnh. Vì thế đại chiến về sau, số lượng ngã gục dưới kiếm của hắn càng lúc càng tăng lên.



Tuy địch nhân đông đảo, nhưng hắn vẫn không quên vứt một nụ cười châm chọc về phía Hắc Phong ở xa xa.



Một tên thảo khấu sở hữu loại gấu võ hồn, dưới thế công cuồng mãnh của đối phương, hắn rống lên một tiếng giận dữ. Sau lưng hắn ba vòng hồn hoàn liên tục nhấp nháy. Hùng trảo vừa hóa to ra liền đánh thẳng tới trước mặt Vân Chính Thiên.



Chỉ thấy Chính Thiên hắn mặt không hề biến sắc, trong một tia sát na, phản phất hắn dường như cùng với không khí hòa thành một thể thống nhất, thân thể nhẹ nhàng lại thập phần uyển chuyển như rắn.



Mắt thấy hùng trảo vung tới, Vân Chính Thiên mũi chân vừa điểm nhẹ thân thể đã nhảy vọt lên, đem hùng trảo làm điểm đặt chân đồng thời tránh đi công kích của đối thủ.
“Ta giết chết đồ đệ của ngươi, ngươi tìm ta trả thù. Vậy ngươi không nghĩ sau khi giết chết ta xong, sư phụ của ta cũng sẽ tìm ngươi trả thù sao?”



Sư phụ của Vân Chính Thiên? Hắn có sư phụ sao?



Hắc Phong nghe mấy chữ này, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ dâng lên, lại hỏi:



“Sư phụ của ngươi là ai? Hắn có bậc nào thực là mà dám tìm ta trả thù hay sao?”



Hắc Phong nói xong liền ngửa mặt lên trời cười đắc ý. Hắn tuy biết Vân Chính Thiên tiền đồ không thấp, bất quá sư phụ của tên nhóc này cùng lắm so với hắn không chênh lệch là mấy. Bản tính Hắc Phong lại kiêu căng, tự nhiên không muốn có người dứng trên mình.



Nghe Hắc Phong nói xong, Vân Chính Thiên khinh thường nói:



“Đừng tưởng ngươi tiến vào Hồn Đế là không người có thể đánh bại ngươi, hoặc thậm chí là giết chết ngươi. Trên thế gian này cường giả nhiều không đếm xuể, bất quá bọn họ không muốn vì đánh với ngươi mà bẩn tay thôi. Lão hỗn đản, ta không tiếc tặng cho ngươi một câu.”



Nói tới đây, Vân Chính Thiên lấy hơi một cái, hét lớn:



“Ếch ngồi đáy giếng a. Hắc hắc.”



Mồm miệng lợi hại, Vân Chính Thiên một câu này chính là giọt nước làm tràn ly. Sắc mặt của Hắc Phong lúc này nộ hỏa đã tới cực điểm, sợ rằng hôm nay không đem Vân Chính Thiên xé xác ra, hắn không thể nuốt trôi cục tức này.



..............