Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 251 : Hạo Thiên Truyền Thừa

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Vân Chính Thiên hai mắt chậm rãi mở ra, một mảnh sáng chói vẫn tràn ngập trong đáy mắt. Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn bị lóa mắt thời gian lâu như vậy mà chưa thể phục hồi thị lực.



Ngay khi đôi mắt dần dần nhìn được một chút cảnh vật mơ hồ xung quanh, hắn không khỏi kinh ngạc giật nảy cả mình. Bởi vì nơi hắn đang đứng là một mảnh âm u không gian, cảnh sắc tiều tụy, không có giống như trong tưởng tượng của hắn về Hạo Thiên Trì.



Hạo Thiên Trì bí cảnh theo sử sách ghi chép lại là một mảnh trù phú tài nguyên, sinh khí nồng đậm, thực vật thập phần tươi tốt. Là nơi mà hồn sư đều ao ước có thể tiến vào thu hoạch cơ duyên, tăng lên thực lực của chính mình. Mặc dù Hạo Thiên Trì tồn tại không ít bẫy rập chết người và những thứ bẫy rập này không đơn thuần là do thiên địa tự nhiên uẫn dưỡng mà ra, càng tồn tại lâu năm những thứ này đã sinh ra linh tính. Vì vậy trong lịch sử dù là hồn sư hoặc hồn thú tiến vào Hạo Thiên Trì đều có tử thương.



Gần nhất ba ngàn năm trở lại, tà hồn lực tìm được khe hở trong những lần Hạo Thiên Trì xuất thế mà lẻn vào. Về sau nếu có hồn thú hoặc hồn sư sau khi chết trong Hạo Thiên Trì, linh hồn sẽ bị tà hồn lực xâm chiếm và biến thành một loại thực thể sống mới, gọi là ác linh.



Thời gian đầu hồn sư đối với ác linh vô cùng lạ lẫm, nhưng trải qua vài trăm năm, các đời tuyển thủ đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm sau khi lịch lãm Hạo Thiên Trì, đem hiểu biết của mình về ác linh ghi chép tường tận lại. Vì vậy có thể nói ác linh không còn là nguy cơ hàng đầu đe dọa tính mạng của tuyển thủ được nữa.



Chỉ không may mắn một chuyện, sau khi hồn sư nắm giữ tri thức để có thể hoành tẩu trong Hạo Thiên Trì, không sợ hãi ác linh nữa thì Hạo Thiên Trì ba lần tái xuất gần đây đều rơi vào Thú Vực. Cho đến ngày hôm nay mới trở lại với Nhân Vực sau gần ngàn năm.



Thế nhưng lần này Hạo Thiên Trì bên trong tình huống đã biến hóa khôn lường, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Vân Chính Thiên. Từng thảm thực vật héo úa, tràn ngập chết chóc mùi vị thay thế cho những khu rừng nguyên sinh căng tràn sức sống trước kia.



Vân Chính Thiên đảo mắt một lượt liền phát hiện thêm một điều, bản thân hắn đang có một mình, hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ khí tức của đồng đội nào gần đây, trong lòng không khỏi khẩn trương.



“Hạo Thiên Trì rốt cuộc phát sinh cái gì biến hóa?”



Bi phẫn kêu lên, Vân Chính Thiên bắt đầu thả ra tinh thần lực dò xét bốn phương tám hướng. Nếu như muốn sống sót trong Hạo Thiên Trì, hắn cần để ý đến sinh vật bá chủ nơi này, ác linh.



Ác linh là những linh hồn hồn sư, hồn thú sau khi tử vong trong Hạo Thiên Trì, bị tà hồn lực đọa lạc trở thành ác linh. Ác linh bản thân cũng sở hữu lực lượng, phân chia thành ba cấp độ khác nhau.



Cấp thấp nhất gọi là hạ đẳng ác linh tu vi ước chừng tương đương Hồn Tôn cấp bậc, những ác linh này chiếm số lượng đông đảo nhất, cũng dễ gặp nhất.
Dựa theo chi tiết này, Vân Chính Thiên rốt cuộc minh bạch nhiều chuyện.



Có lẽ Hạo Thiên Trì tồn tại rất nhiều cơ duyên lớn nhỏ khác nhau, nhưng cái vòng đeo tay được làm ra chủ yếu hướng bọn hắn về đại cơ duyên ở hạch tâm Hạo Thiên Trì, Hạo Thiên Truyền Thừa a.



“Được rồi, vậy thì xông tới hạch tâm khu vực thôi. Có lẽ ở đó sẽ gặp lại đám Thế Nhân.”



Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, thể thể tựa như hóa thành lưu quang, xông về phía bóng đêm sâu thẳm.



Hạ đẳng ác linh thực lực tương đương Hồn Tôn, đối với Vân Chính Thiên căn bản không tạo thành cái gì uy hiếp. Cho nên hắn không cần chần chừ hoài ở ngoại vi khu vực, mà trực tiếp phi thẳng tới nội vi khu vực. Càng ở trong Hạo Thiên Trì lâu, Vân Chính Thiên càng cảm thấy mọi thứ có chút không đúng, vì vậy muốn hoàn thành sự kiện lần này một cách nhanh nhất.



Trực giác của hắn mách bảo, Hạo Thiên Trì mở ra lần này chắc chắn sẽ gặp biến cố.



“Cần tập trung mọi người lại với nhau trước.”



Mải mê suy nghĩ, Vân Chính Thiên đột nhiên dừng cước bộ, sau đó hắn hướng một cái thân cây cổ thụ to lớn, phóng thẳng lên ngọn cây, lợi dụng tán cây xum xuê mà ẩn giấu đi vị trí của mình.



Từ trong rừng sâu kia chính vào lúc này có một sinh vật thân mặc giáp trụ màu đen, tay nắm cự kiếm, đầu đội mũ sắt tập tễnh bước ra. Nói là bước ra thực chất là bay lửng thửng mà ra. Bởi vì sinh vật này rõ ràng cũng là một loại ác linh.



“Trung đẳng ác linh.” Vân Chính Thiên hạ giọng kêu lên.



..............