Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 252 : Ác Linh Kỵ Sĩ

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Trung đẳng ác linh ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với hạ đẳng ác linh. Không những thế, khả năng chiến đấu cùng tính mẫn cảm đối với sinh vật sống vượt xa hạ đẳng cấp bậc. Xuất hiện lần này là do nó đánh hơi được ‘mùi người sống’ trên người Vân Chính Thiên bay tới mà ra.



Bất quá, mục tiêu của nó lần này không phải một kẻ bình thường, hắn thế mà lại là bậc thầy am hiểu ẩn nấp cùng du kích giao đấu.



Tinh thần lực cấp bậc đạt tới Linh Uyên Cảnh trung giai, Vân Chính Thiên có thể thu liễm khí tức một cách gần như tuyệt đối. Phàm là đối thủ có tu vi thấp hơn hắn, căn bản rất khó có thể truy ra được vị trí hắn đang ẩn nấp.



Vân Chính Thiên nấp ở trên cây, nhãn lực bắt vận chuyển đến cực hạn.



Trung đẳng ác linh này thân thể ngưng tụ chân thực hơn hạ đẳng ác linh rất nhiều. Có thể nhìn thấy rõ ràng bộ giáp trụ màu đen trên người của nó, toàn thân của nó tuy một màu đen kịt nhưng vẫn có thể nhìn rõ được các sợi cơ bắp khô héo, giống như một người vừa bị lột da và nướng trui a.



Sau lưng ác linh có đeo một thanh cự kiếm, cự kiếm này không phải do năng lượng ngưng tụ ra, mà là chân thực một thanh cự kiếm. Có lẽ ác linh này tìm được ở đâu đó rồi quyết định tận dụng trở thành vũ khí của mình. Trên đầu đội một cái nón sắt che nữa mặt, chỉ nhìn thấy được cặp mắt đen vô hồn cùng cái miệng không có hàm dưới, lưỡi đỏ lè ra, trông vô cùng kinh tởm.



Hiện tại trung đẳng ác linh trước mắt kia, hoàn toàn không có phát hiện Vân Chính Thiên đang ngồi trên cây. Nó liên tục xoay đầu khắp nơi, mũi đưa lên ngửi ngửi, tròng mắt liên tục xoay tròn.



Vân Chính Thiên khí tức hoàn toàn thu lại, một mực quan sát không có liều lĩnh làm bất cứ điều gì.



“Lộc cộc, lộc cộc.”



Chính vào lúc này, từ trong rừng sâu vọng ra một loại thanh âm giống như vó ngựa đang phi nước kiệu. Rất nhanh một bóng đen đã lao ra khỏi rừng cây, đến gần vị trí con trung đẳng ác linh đang đứng.



Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy bóng đen này, hắn không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Kẻ vừa tới cũng là ác linh, thế nhưng ác linh này dường như ở một cấp bậc hoàn toàn khác. Chỉ thấy nó toàn thân dâng hiến một bộ giáp trụ đen bóng, trên tay cầm một thanh hắc trường thương nhọn, bên dưới cưỡi một con hắc mã, thế nhưng đặc biệt nhất ở chỗ, hắn không có đầu.



Kỹ sĩ không đầu ác linh?



Danh tự này lập tức xuất hiện trong đầu Vân Chính Thiên như một phản xạ tự nhiên.
Vân Chính Thiên đón lấy một kích như vậy, thân thể lập tức lùi về sau hơn mấy thước mới ổn định lại. Mà kỵ sĩ không đầu ác linh kia, hắc mã hai võ chổng trời, lại hý vang thêm một tiếng.



Chặn lấy một kích toàn lực của kỵ sĩ không đầu ác linh, Vân Chính Thiên cánh tay cũng khẽ run lên. Trong lòng hắn bây giờ kêu khổ không thôi, bởi vì kỵ sĩ không đầu ác linh này, rõ ràng có thiên hướng lực lượng hình a. Đối phương có tu vi Hồn Đế lại am hiểu man lực công kích, cực kỳ khó đối phó a.



Bất quá, tình huống đó chỉ có thể xảy ra, nếu như năng lực của hắn vẫn giống như năm xưa, chỉ có thể chưởng khống tuần tự một loại nguyên tố. Vân Chính Thiên của hiện tại, đã có thể chưởng khống nhiều hơn một loại nguyên tố cùng một lúc.



Oanh!



Một đoàn quang trụ cực đại từ trên không trung không hề báo trước mà mãnh liệt oanh xuống, đem kỵ sĩ không đầu ác linh bao phủ vào bên trong, quang minh khí tức trở nên cường thịnh.



Kỵ sĩ không đầu ác linh vốn không lường trước đối thủ có thể cùng lúc chưởng khống băng và quang minh song thuộc tính, nhất thời không kịp tránh né, chỉ có thể để mặc tịnh hóa chi lực như một con mãnh long ở trong thân thể nó tàn phá ngang dọc.



“HÝ——.”



Hắc mã gào hét liên tục, mà kỵ sĩ không đầu kia bị thánh quang tịnh hóa đang không ngừng tróc ra vô số mảnh vụn, theo gió hóa thành tro tan đi. Bất quá, bản thân nó tu vi đã không thấp, trong cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra một cỗ kháng cự chi lực.



Nơi này là hắc ám tiểu thế giới, thiên địa tràn ngập Tà hồn lực, chỉ cần kỵ sĩ không đầu ác linh có thể mượn một chút thiên địa dị lực này, không biết chừng có thể đột phá được công kích của Vân Chính Thiên.



Nhưng, kể từ khi bắt đầu khai chiến nó đã không may mắn, hoặc có thể nói là vận khí đen như cứt chó. Đối thủ của hắn là một kẻ quyết đoán đến đáng sợ.



Vân Chính Thiên tự nhiên nhìn ra được mưu toan của ác linh, hắn càng đem hồn lực quán chú triệt để vào Quang Minh Thánh Kiếm ở trên không, không ngừng thúc giục quang minh thuộc tính bạo phát, trong nháy mắt đem kỵ sĩ không đầu ác linh kia thiêu đốt không còn vết tích.



..............