Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 255 : Nghiền ép

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Vân Chính Thiên ngữ điệu lạnh tanh, khí thế như muốn giết người, nhất thời dọa đám tuyển thủ còn lại giật nảy cả mình.



Bất quá, bọn chúng cũng không phải đám thư sinh trói gà không chặc. Có dũng khí tiến vào Hạo Thiên Trì, tự nhiên không phải thứ quá kém cỏi.



Vị tuyển thủ duy nhất đạt tới Hồn Vương trong tiểu đội vào lúc này bước lên trước một bước, võ hồn trực tiếp phóng thích ra. Vân Chính Thiên dù sao cũng chỉ có một người, hắn càng không tin tiểu tử này có tư cách địch lại năm người bọn hắn.



Tuyển thủ Hồn Vương âm lãnh nhìn Vân Chính Thiên, gằn giọng nói:



“Muốn cướp ác linh châu của bọn ta, một mình ngươi làm được sao?”



Vân Chính Thiên cũng không buồn trả lời, năm ngón tay chụm lại giơ lên vẫy vẫy tên tuyển thủ Hồn Vương này. Đối phương khiêu khích, chỉ thấy hắn tức đến nổ đom đóm mắt. Sau khi tức giận gầm lên một tiếng, hắn trực tiếp xong lên tấn công.



Ba tên Hồn Tông còn lại trong đội cũng không chân chừ thả ra võ hồn của mình, xông lên liên thủ.



Tuy không rõ vì sao trung niên nam tử kia tu vi đạt đến Hồn Đế lại bị Vân Chính Thiên đơn giản một quyền đánh bay, cũng không thấy hắn phóng thích võ hồn, mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng không thể để mất mặt như thế được.



Võ hồn của tên tuyển thủ Hồn Vương kia là một thanh trúc, hắn am hiểu chính là côn pháp công kích a.



Cầm thanh trúc trên tay, hắn hít sâu một hơi quật tới liên tục mấy cái, tất cả đều trúng vào hư không.



Còn chưa kịp cả kinh, Vân Chính Thiên hữu chưởng phát ra, băng hàn chi lực ập tới, đem tên tuyển thủ Hồn Vương này chấn lui lại.



Vân Chính Thiên lúc này, tả quyền được hỏa diễm bao phủ, hữu chưởng đem băng hàn triển khai. Một băng một hỏa tại song thủ lần nữa xuất động, nhào về phía ba tên Hồn Tông mà oanh kích.



Ầm! Ầm! Ầm!



Ba tên tuyển thủ tu vi Hồn Tông căn bản không cách nào cùng Vân Chính Thiên trực diện quyết đấu, từng người từng ngươi bị Vân Chính Thiên một chiêu đánh bay. Trên miệng bọn hắn máu tươi cuồng phúng, nổ ra đầy trời huyết hoa.



“Giết hắn.”
Nếu như hai đấm này đều nện trên người trung niên nam tử, hắn chắc chắn phải chết, không những thế mà còn chết một cách thê thảm.



Vân Chính Thiên quét mắt một lượt năm người đang run rẩy, lạnh giọng nói:



“Bây giờ muốn giao hết ra, hay là ăn đòn?”



“Không... Không... Chúng ta giao.”



Đem toàn bộ ác linh châu của đám này rút ra bằng hết, Vân Chính Thiên tha cho bọn họ. Dù sao nơi này địch thủ chủ yếu không phải nhân loại hồn sư mà là ác linh a. Tùy tiện đem bọn hắn giết đi, chỉ làm số lượng ác linh tăng vọt. Cho nên không đáng giết thì nên tha.



Thu thập đám tuyển thủ này về sau, Vân Chính Thiên tổng số lượng ác linh châu đã vượt hơn hai trăm viên. Cũng vì điều này mà chấm vàng của hắn trên bản đồ lập thể khi các tuyển thủ khác nhìn vào đã phóng lớn hơn rất nhiều.



Bất quá, số tuyển thủ có gan hướng hắn khiêu khích, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.



Hạo Thiên Trì đã diễn ra suốt một ngày, bởi vì diện tích nơi này quá lớn, các tuyển thủ chiến đấu động tĩnh không thể quá mức vang dội. Ngay cả Vân Chính Thiên cũng rất ít khi nhìn thấy tuyển thủ cùng ác linh giao đấu.



Đến ngày thứ hai, hắn rốt cuộc gặp lại một con kỵ sĩ không đầu ác linh. Bất quá con kỵ sĩ này không có đi một mình, mà là đi cùng năm con chiến sĩ ác linh khác nữa.



Nhiều như vậy trung đẳng ác linh ở cùng một chỗ, Vân Chính Thiên cũng không dám vọng động. Hắn chủ động thu liễm khí tức, lợi dụng rừng cây ẩn thân mà bám theo.



Vân Chính Thiên kế hoạch bây giờ, không phải là thu hoạch ác linh châu nữa mà muốn làm sáng tỏ mối nghi vấn trong lòng hắn.



Lý do tại sao số lượng trung đẳng ác linh ở nội vi khu vực ít đến thảm thương như vậy.



Nhờ vào khả năng thám thính cùng thuật ẩn thân, Vân Chính Thiên bám theo đám ác linh này không một chút khó khăn. Cho đến khi đám ác linh này dừng chân lại, thì Vân Chính Thiên cũng đi được một nữa vào đường vào hạch tâm khu vực Hạo Thiên Trì.



..............