Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 356 : Cùng phong hào đối chiến (4)

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự nói, trên người đồng thời tản phát ra quân lâm khí tức, chiến ý hừng hực thiên đốt hết thảy ngoại giới tạp khí nhiễu loạn.



Thiên Phong lão tổ gật đầu, không biết tại sao đối với tiểu tử nói ít làm nhiều này lão phi thường có hảo cảm. Một giây sau, song luân trên tay lão cấp tốc xoay tròn, lưỡi đao sắc bén dễ dàng đem hai loại lĩnh vực của Vân Chính Thiên cắt nát ra. Sau một tiếng nổ rền vang, song luân đã phóng ra khỏi tay lão bay tán loạn trên bầu trời.



Song luân này tọa độ vô cùng quỉ dị, muốn quẹo là quẹo, muốn dừng là dừng, đôi khi lại bẻ cua ở XaIsBIR góc chín mươi độ. Đạt tới trình độ này, nguyên nhân trọng yếu là do Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực mà Thiên Phong lão tổ đang sở hữu. Dùng tinh thần lực điều khiển phương hướng công kích của hồn kỹ, loại này thủ pháp Vân Chính Thiên tự nhận còn chưa làm được.



Vân Chính Thiên hai mắt điên cuồng theo sát chuyển động của song luân, bất quá tốc độ thứ này quá nhanh, cộng thêm quĩ đạo bay không thể đoán trước. Hắn rốt cuộc buông tha cho cách thức này, chuyển sang phương án tiếp theo.



Trên tay Băng Đế Kiếm đột nhiên biến mất, băng hàn khí tức lập tức mờ đi, Vân Chính Thiên không uổng phí hít mạnh một hơi nuốt tất cả vào bụng. Cảm giác khoan khoái chạy dọc sóng lưng, tại sáu vòng hồn hoàn sau lưng hắn, đệ ngũ hồn hoàn càng là sáng lên.



Đã lâu không thấy Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm bây giờ trùng xuất giang hồ, thâm thúy hắc sắc trường kiếm như cũ tỏa ra thần bí khí tức, nhện bạc tám chân ôm lấy thân kiếm một cách hoàn mỹ, chính giữa thân nó là thôn phệ vòng xoáy bình chứa hiện đang rỗng tuếch.



Đã từng phát thệ sẽ không sử dụng Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm trên người hồn sư bình thường, thế nhưng mục đích của Vân Chính Thiên cũng không có lấy thôn phệ chi lực chuyển hóa thành công kích kỹ năng. Mà hắn tế ra một kiếm này, chỉ đơn thuần muốn mượn thôn phệ vòng xoáy cắn nuốt Truy Mệnh Song Luân toàn bộ lực lượng kia.



Đúng vậy, chỉ cần đỡ được song luân thôi mà, đâu có nhất thiết phải phản kích. Gương mặt trở nên sáng sủa hơn, những trong lòng vẫn có một chút lo lắng. Hy vọng thôn phệ bình chứa dung tích đủ lớn để chứa đựng đệ cửu hồn kỹ của Thiên Phong lão tổ.



Còn nếu như lực lượng của Truy Mệnh Song Luân kia lớn hơn sừ thừa nhận của thôn phệ vòng xoáy bình chứa, vậy thì bình chứa sẽ nổ tung, hắn chắc chắn sẽ nhận lấy không nhỏ thương tổn. Nhưng suy cho cùng như vậy cũng đủ để Vân Chính Thiên đem lực sát thương của nó giảm đến mức thấp nhất, khi đó bằng vào nhục thân đủ mạnh của mình, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.



Cho dù bằng cách nào đi chăng nữa, hắn vẫn kiên định lựa chọn sử dụng Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm cản lại Truy Mệnh Song Luân của Thiên Phong lão tổ.



Mắt thấy bạch y Vân Chính Thiên lại tế ra một thanh kiếm khác nữa, Thiên Phong lão tổ nghĩ ngay đến mấy tên buôn lậu vũ khí. Bất quá trường kiếm màu đen kia như tuyệt thế hung khí, làm cho lão hai mắt cũng phải ngưng lại, tinh thần lực đại triển khai ra, đem song luân kia quỉ đạo bay càng thêm thiên biên vạn hóa.



“Tiểu tử, cẩn thận một chút.”




Chính vào thời khắc này, từng tòa sơn nhạc ầm ầm sụp đổ, võ đài từng phiến gạch lát màu xám cũng bị xới tung lên, đất đã lẫn lộn, chớp mắt đã hóa thành một bộ di tích. Chấn lực tàn sát bừa bãi mà ra, đem ngoại nhân hết thảy đánh bay đi, những kẻ có thực lực yếu ớt càng lăn ra bất tỉnh, chỉ có số ít cường giả còn bám trụ được miễn cưỡng theo dõi kết quả của một màn kỳ hoa này.



Thiên Phong lão tổ mạnh dĩ nhiên không nghi ngờ, thế nhưng sau trận đấu này, có lẽ Vân Chính Thiên trong lòng họ đã khắc sâu một cái ma ảnh. Tiểu tử này, ngoại trừ hiện tại Thiên Phong lão tổ ra, còn không có ai có thể trước mặt hắn mà diễu võ dương oai được nữa rồi.



Trong tâm của bọn họ, cũng dần dần buông bỏ cho Minh Chủ cái chức vị tối cao kia.



Thiên Phong lão tổ trên không trung, đạo bào bây phất phới, trong mắt toát ra một vệt nhu hòa ý tứ. Nhìn lấy hai thân ảnh một trắng một đen bên dưới, lam hồng song sắc dĩ nhiên cản lại được Truy Mệnh Song Luân của lão. Trong lòng lão không có phẫn nộ mà chỉ có vui mừng.



Ngẩng đầu nhìn lên mây mù vạn trượng, Thiên Phong lão tổ thở phào một hơi:



“Lưỡi Quỷ đại đạo sớm muộn, cũng là của nhân loại chúng ta rồi.”



...



Gần nhất nhận được nguyệt phiếu, kim đậu của chư vị làm Bao lão rất vui. Hứa hẹn sẽ cố gắng viết đều tay hơn gửi đến chư vị những chương truyện chất lượng nhất.



Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.



Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!



Banhbaothit