Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 357 : Ngưng tụ hồn hạch

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Mây mù rốt cuộc tan đi, thân ảnh bị che lấp bên trong cũng dần dần lộ rõ.



Bên dưới hố sâu kia, sinh cơ như cũ căng tràn, tuy rằng hồn lực dao động có phần yếu ớt nhưng hắn dĩ nhiên vẫn còn sống.



Đúng vậy, Vân Chính Thiên đã hoàn toàn cản lại được một kích toàn lực của Thiên Phong lão tổ. Thật vậy a, đó chính là một kích toàn lực của Phong Hào đấu la chín mươi cấp a. Hắn vậy mà cản được, thật là bất khả tư nghị.



Thiên Phong lão tổ thu vào thời khắc kia cảm nhận được rất rõ ràng, công kích năng lượng của lão vốn không phải vì Vân Chính Thiên kiên trì chống đỡ mà tiêu tan, hơn nữa là bị hắn thôn phệ hoàn toàn biến mất. Cho đến khi không rõ tại sao xuất hiện tiếng nổ vang, Vân Chính Thiên mới bị tạp toái hung nện dưới mặt đất thành cái hố lớn.



Những chuyện xảy ra về sau, đều là do hắn lấy nhục thân của mình ra chống đỡ. Đến cuối cùng vậy mà đỡ được.



Thiên Phong lão tổ liễm lại nét vui mừng trên mặt, lập tức đáp xuống bên dưới hố sâu kia, cùng lúc này đám người Đinh Hương, Đại Kình cũng hớn hở chạy tới. Vân Chính Thiên chiến thắng, làm sao không vui cho được, phù sa không chảy ruộng người ngoài, Vân Chính Thiên dẫu sao vẫn là Khôi Nguyên bộ lạc bọn họ xuất ra một phần tử.



Mà bọn Đinh Hương trong lòng cũng tự nhiên minh bạch, sau trận chiến này, hết thảy cường giả sẽ bị chiến lực của hắn chấn nhiếp. Cho dù tiếp theo có gặp phải đối thủ là ai đi chăng nữa, hắn cũng sẽ nắm lấy thượng phong. Minh Chủ cái chức vị này, Vân Chính Thiên đã chạm một tay vào rồi.



Bất quá đứng ở gần nhất Thiên Phong lão tổ vừa nhìn thấy Vân Chính Thiên, lão sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, vội vàng đưa tay cản lại những người tới sau, chậm rãi nói ra:



“Mọi người đợi đã, hắn hình như rơi vào minh tưởng tu luyện, tránh xa một chút đi.”



Đinh Hương vừa tới liền kinh ngạc kêu lên:



“Ngài là nói, hắn bây giờ ở đây muốn đột phá sao?”


Tiểu Hùng tuy phải vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà than vãn, căn bản nó buồn ngủ mà thôi. Nghe Tiểu Phượng nói vẫn chưa khôi phục lại, nó bất đắc dĩ thở dài một hơi, dĩ nhiên quay sang tiếp tục truyền vào lực lượng hỗ trợ cho Vân Chính Thiên.



“Ài, tiểu Thiên ngươi hồn lực phẩm chất kinh khủng như vậy, không khác gì cái động không đáy. Biết bao nhiêu thiên địa nguyên lực ngoài kia bị ngươi vơ vét đã muốn hết rồi, vậy mà vẫn chưa muốn dừng lại sao?”



Tiểu Hùng than trời than đất, hắn miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn muốn Vân Chính Thiên duy trì thời gian càng lâu càng tốt. Ngưng tụ đệ nhất hồn hạch đã đạt tới trình độ này, vậy thì lần tiếp theo đúc đệ nhị hồn hạch sẽ mang tới hiệu quả không tưởng. Vân Chính Thiên hồn lực trải qua thăng hoa tình huống, chỉ thiếu một chút nữa liền có thể chân chính xưng là thần lực rồi, mà đến lúc đó những cái này hồn hạch về sau cũng nên gọi là thần hạch.



Cho nên theo Tiểu Hùng tính toán, lần này ngưng tụ thành công hồn hạch, hồn lực của Vân Chính Thiên sẽ đạt tới phẩm chất không hề kém hơn Phong Hào đấu la tầng thứ về độ đậm đặc cô đọng. Nếu may mắn sau này lại có cơ duyên gặp được một vị Thần chi, lại nhờ hắn đem thần lực rót vào, vậy thì Vân Chính Thiên trong tương lai không trở thành Thần thì thật sự uổng phí.



“Tiểu Thiên, ngươi phải cố gắng lên.” Tiểu Hùng đột nhiên hò hét, hai tay hung nện trên chính mình lồng ngực. Tiểu Phượng bên cạnh giật mình nhìn nó ái ngái.



“Ngươi hò hét cái gì thế gấu ca, buồn ngủ hóa rồ rồi sao?” Tiểu Phượng đột nhiên há mỏ nói.



Chính vào lúc này Tiểu Hùng gương mặt đông cứng lại một vài giây, rốt cuộc kinh hãi quay sang nhìn Tiểu Phượng, không nói nên lời:



“Gặp quỷ rồi, Tiểu Phượng làm sao lại biết nói.”



...