Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 569 : Cùng truyền thuyết quyết chiến (2)

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Vừa rồi phát động liên tục hai cái hồn kỹ Thiên Long Hộ Thể cùng Thiên Long Phản Kích, Can Hữu Long thật sự thành công chấn lui Ám Kim Khủng Trảo Hùng một kích, làm thất bại kế hoạch thay đổi địa hình khu vực chiến đấu của nó. Kỳ thực dưới tình huống Can Hữu Long chưa có vận dụng võ hồn chân thân mà có thể đắc thủ như vậy, nguyên nhân rất lớn chính là nhờ vào sự thần kỳ của đệ tứ hồn kỹ mệnh danh Thiên Long Phản Kích kia. Này hồn kỹ có thể hấp thu một phần lực lượng từ đòn tấn công của đối thủ, sau đó chuyển hóa thành tự thân sức mạnh rồi lội ngược phản công. Nếu không, muốn cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng dưới sự trợ giúp của trọng lực sinh sinh ngạnh hám chí ít cũng phải đem võ hồn chân thân phụ thể mới được a.



Can Hữu Long mặc dù cản lại được Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế công, nhưng bản thân hắn cũng bị xung lực phản chấn hãm sâu ở mặt đất năm mét bên trong, bị đất đá tan vỡ hỗn loạn triệt để chôn vùi. Về phần Ám Kim Khủng Trảo Hùng ở trên không trung không có chỗ đặt chân mượn lực, bị Can Hữu Long cường ngạnh cứng rắn chặn lại sau, xung lực phán chấn cũng đem nó chấn lên trời, ở giữa không trung lộn mèo mấy vòng.



Ám Kim Khủng Trảo Hùng còn đang chưa có kịp tiếp đất thời điểm, đột nhiên nó nhìn thấy trước mắt chợt lóe sáng, một cỗ cuồng phong lạnh thấu xương truyền thẳng đến, nó có chút giật nảy mình, theo bản năng giơ lên khủng trảo, vung ra đón lấy.



Khanh, khanh, khanh ——!



Xuất hiện ở giữa không trung đang cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng qua chiêu là Lương Thế Nhân, hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng, một đầu tóc đen rung động, nắm trên tay Lôi Ảnh Quang Minh Kích, thế công như dời non lấp biển liên tục phát động, đâm ra vô số ảnh kích về phía đối thủ, làm cho nó vô cùng chật vật. Ám Kim Khủng Trảo Hùng trong lúc nhất thời bị đánh cho một trận tơi bời hoa lá, nó tức giận bạo rống một tiếng, khủng trảo gia tăng một vòng ám kim sắc, lập tức xé tan ảnh kích đại trận, sau đó trực tiếp há ra bồn máu cắn về phía Lương Thế Nhân.



Bồn máu to lớn như điên lao tới, chỉ thấy người thanh niên này không chút hoảng sợ, trên mặt càng cười mỉm một cái, Lôi Ảnh Quang Minh Kích trực chỉ Ám Kim Khủng Trảo Hùng phương hướng đâm ra, nhất thời cự hùng cảm thấy một luồng điện tê tê chạy ngang qua, cả người động tác đột nhiên đình chỉ.



Lương Thế Nhân đệ tứ hồn kỹ, U Minh Lôi Thần Định.



“Tới phiên ngươi!” Lương Thế Nhân đột nhiên quát lớn.



“Không cần ngươi nhắc.” Một đạo trầm đục long ngâm từ trong hố sâu không hề báo trước ngân lên, Can Hữu Long như phi tinh đạn đạo bắn trở ra. Hắn bề ngoài lúc này cùng lúc trước khi hãm vào hố sâu hoàn toàn khác biệt, toàn thân gia cố một tầng dày đặc ám hắc long lân, nếu nhìn kỹ liền nhìn thấy có gợn nhẹ huyết sắc khí lưu cô đọng trên bề mặt lân phiến, hơi thở sặc mùi bạo lực, khí phách ngang dọc toàn trường, giống như bá vương đản sinh thời khắc.


Vân Chính Thiên ánh mắt một lần nữa rơi vào song thú trên thân, tâm niệm vừa đồng liền thấy được kết quả, thật sự không ngoài dự đoán, Lôi Cầu Tích Lịch nổ tung tuy làm Ám Ma Tà Thần Hổ hoàn toàn bất ngờ, nhưng thương thế cũng không chút nghiêm trọng, cùng lắm là da lông trầy xước chút xíu mà thôi.



Này viễn cổ hung thú thể phách ưu dị quá lớn a.



Lôi Thượng Kỳ Lân bước tới, hiếu kỳ đánh giá Ám Ma Tà Thần Hổ từ trên xuống dưới. Ăn một quả Lôi Cầu Tích Lịch, vậy mà không chút thương tổn, lệnh Lôi Thượng Kỳ Lân cũng cảm thấy kiêng kỵ. Ám Ma Tà Thần Hổ không để ý đến nó, trên mặt không ngừng thổi râu trừng mắt, trong miệng gầm gừ không ngớt.



“Được rồi hổ thay kỳ lân gì cũng được, tới đây một lượt đi.” Vân Chính Thiên một mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn ngập khiêu khích ý tứ, phong thái cực kỳ tự tin vào chính mình.



Hắn lòng tin là đến từ tự thân nắm giữ sức mạnh, không phải đơn thuần ảo tưởng hành vi. Loại tự tin tâm thái này tồn tại được, nguyên nhân rất lớn là vì Vân Chính Thiên đối với bản thân thực lực có đầy đủ nắm chắc.



Hồn Kiếm võ hồn giải trừ, Thất Diện Kiếm võ hồn một lần nữa thả ra, một đầu tóc trắng rối tung sau ót xuất hiện, mục nhãn lóe lên kì dị linh quang.



Bên tay phải hư không nắm lấy, thình lình là một thanh màu lam trường kiếm, mệnh danh vì Băng Đế Kiếm.



Tay trái cũng hơi nắm lại, một thanh màu đỏ trường kiếm rơi xuống, này kiếm mệnh danh Hỏa Phượng Kiếm.



Vân Chính Thiên trải qua mấy lần khảo nghiệm cùng tự thân lắng động sau, thực lực lại một bước tăng lên. Trước mắt đồng thời sử dụng hai thanh kiếm, là từ trước tới giờ chưa thấy qua sự tình.