Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 65 : Sinh mệnh tương hợp

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


“Thiên Hoa, ngươi làm gì ngủ trên giường của ta”



Vân Chính Thiên thanh âm không nhỏ, đủ để đánh thức Mã Thiên Hoa đang ngủ rất ngon kia. Mã Thiên Hoa hai mắt lờ đờ tỉnh dậy, nàng lấy tay dụi dụi mắt một chút, sau khi nhìn rõ ràng thiếu niên trước mặt, một cước lập tức tung ra đá thẳng vào người Vân Chính Thiên.



“BINH”



Vân Chính Thiên vốn dĩ không phòng bị, bị một cước của nàng đạp ngã xuống giường, miệng cũng khẽ kêu lên đau đớn. Mã Thiên Hoa không nói không rằng, lập tức dùng cả thân người nhảy theo sau, ngay khi Vân Chính Thiên vừa đập lưng xuống sàn nhà thì Mã Thiên Hoa cũng đã ngồi trên bụng của hắn, gương mặt tức giận nói.



“Đêm hôm lại qua phòng người ta, không ngờ ngươi lại là một tên biến thái như vậy, uổng công ta lo lắng cho ngươi”



Vô duyên vô cớ bị chửi là tên biến thái, Vân Chính Thiên cũng bi phẫn quát lên.



“Ngươi chửi cái gì, nhìn lại coi đang ở trong phòng của ai”



Mã Thiên Hoa chợt biến sắc, khẽ quay đầu nhìn quanh, ngay sau đó trên miệng cũng nở một nụ cười nồng thuận. Mặc dù biết rằng nàng đang cười trừ nhưng vẻ xinh đẹp đó vẫn vô cùng động lòng người.



“Ngươi còn không xuống, ngồi thích lắm hả”



Mã Thiên Hoa chợt thanh tỉnh lại, nàng cấp tốc chạy lên giường, kéo tấm mền lên trùm kín mặt không dám hó hé nữa câu. Vân Chính Thiên đứng dậy, hắn không dám tới gần, chỉ dám ngồi ở một góc giường. Cô nam quả nữ trong đêm nếu bị bắt gặt như thế này thật không biết ăn nói như thế nào, mà đây không phải cô bé bình thường, nàng là đệ tử ruột của Tháp chủ Truyền Linh Tháp này a, mà Tháp chủ chính là Phong Hào Đấu La tầng thứ, vạn nhất để nàng tưởng đệ tử mình bị hiếp đáp, chỉ sợ Vân Chính Thiên thi cốt vô tồn.



“Bây giờ nói đi, tại sao đi qua phòng ta, là muốn ta ăn khổ nữa hả”



Vân Chính Thiên đột nhiên nói.



Mã Thiên Hoa không trả lời, nàng vẫn trùm kín tấm mền, ở bên trong đầu lắc lắc.



Xem ra nàng đã rất xấu hổ rồi, cũng không nên truy hỏi nữa. Vân Chính Thiên đi ra cái bàn gần đó, rót lấy một ly nước rồi đem qua gõ vào cái đầu nàng còn núp trong mền.



“Ái đau, ngươi làm gì thế?”



Mã Thiên Hoa không vui nói.
“Ta lần đầu làm thử, chắc không ngon lắm đâu”



Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Vân Chính Thiên không khỏi phì cười một cái. Cái bánh này là Mã Thiên Hoa cất công dậy từ sớm, bắt một số nhân viên đầu bếp hướng dẫn nàng làm bánh, nhưng hỏa diễm nàng cường đại quá, cái bánh bị nướng đến khét lẹt.



Vân Chính Thiên không do dự đem cái bánh bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Cảm thụ của hắn đầu tiên là đắng, thực sự đắng không tả được, nhai vào bên trong thì có cảm giác bột bánh vẫn chưa chín tới. Xem ra nàng nướng lửa quá to cho nên phần ngoài bánh đã bị cháy mà bên trong vẫn còn sống nhăn.



Thật là một cái nha đầu vụng về, hậu đậu.



Bất quá Vân Chính Thiên vẫn ăn một hơi, nàng đã cất công như vậy, tuyệt nhiên không thể chối từ. Ăn xong bữa sáng kinh khủng, Vân Chính Thiên tìm nước uống liên tục.



Tiến xuống đại sảnh, thì phát hiện Lương Thế Nhân đang ngắm nhìn một số bức họa hồn thú, trên tay vẫn cầm lấy hồn linh U Minh Bạch Hổ chứa trong hồn linh cầu. Mà bức họa hồn thú treo trên tường, chính là phát họa lại hình ảnh U Minh Bạch Hổ đang đại chiến Võ Hồn Điện cường giả tại thời điểm ba vạn năm trước.



“Thế Nhân, ngươi cũng dậy sớm a”



Vân Chính Thiên cười nói.



Lương Thế Nhân cười tươi nói “Hôm qua nguy hiểm quá, khiến ta không khỏi ngủ ngon giấc, hôm nay không khí trong lòng muốn dậy sớm một chút để tận hưởng”



Dứt lời, hắn quay sang Mã Thiên Hoa nói



“Thiên Hoa, ta có một thỉnh cầu không biết có được hay không?”



Mã Thiên Hoa hơi kinh ngạc, nói



“Ngươi là bằng hữu của Chính Thiên, có gì cứ nói”



Lương Thế Nhân tay khẽ xoay xoay hồn linh cầu, ngẩng mặt lên nói



“Ta muốn hấp thu hồn linh U Minh Bạch Hổ này hôm nay, không biết ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một cái khu vực để tiến hành hay không a”