Kiến Tập Ngự Y

Chương 10 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Đêm đó, Sở Kiều thiết yến trong cung, ăn mừng Niếp Kì cùng Phó Thiên Thường gặp lại chi hỉ, hắn cùng với Niếp Kì là bằng hữu cũ, đây chính là tư yến, bỏ đi phồn văn tổng lễ trên quan trường, mọi người cùng thôi bôi hoán trản, tán gẫu trong tiếng nhạc linh đình.



Lúc này, Phó Thiên Thường biết được Niếp Kì vì muốn tìm hắn mà trong một lần đã lật tung cả Vĩnh Thặng lên, ngay cả Lục Hoàng tử ở nơi tái ngoại cũng tìm qua, bất quá cuối cùng cung cấp tin tức cho y lại là Thất Hoàng tử, bởi vì thực tế Thất Hoàng tử chính là bằng hữu tốt của hắn.



Bằng hữu quả nhiên là dùng để bán đứng.



Niếp Kì sau khi đem vạn lượng hoàng kim đến để hỏi ra nơi ẩn thân của hắn thì lập tức rời cung tìm người, trong triều mọi việc đều giao cho Nhị Hoàng tử xử lí. Phó Thiên Thường tức đến hai hàm răng ngứa ngáy.



“Một vạn lượng hoàng kim mua một cái tin tức, ngươi có phải có quá nhiều tiền mà không có chỗ hoang phí? Còn đơn thân độc mã chạy đến đây tìm người, không sợ Nhị Hoàng tử soán vị sao?”



Nhị Hoàng Tử Niếp Anh thân là thống soái của lục quân, thái độ làm người vừa quả cảm vừa kiên nhẫn, để cho y lưu lại trong cung quả thật như đem ngôi hoàng đế hai tay mà dâng tặng người ta.



“Luận về nhìn xa trông rộng, tài hoa mưu lược, ta đều không bằng nhị đệ, ta có thể ngồi vào ngôi vị này toàn bộ đều là do dựa vào thân phận con cả này, cho nên trước khi ra cung ta đem trọng trách này giao cho y, chính là hy vọng y có thể đoạt ngôi vị, như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận cùng ngươi ung dung tự tại phiêu bạt giang hồ.”



“Ngu ngốc!”



Đêm đó, hai người ở tẩm cung giao cảnh tương ủng (đại khái là ôm nhau), ly biệt rồi gặp lại rất dễ kích động mà khơi gợi tất cả nhiệt huyết trong lòng, đầu tiên là một chút thăm dò, sau đó không kiêng nể gì mà thiêu đốt, Niếp Kì vứt bỏ đi vẻ tiêu sái bình thường của mình, như là một con bạo thú kiệt ngạo mà tung hoành giữa cánh đồng hoang vu, dùng vuốt chế trụ con mồi mặc sức công hãm xé rách, một lần rồi lại một lần đem hơi thở của chính hắn đoạt lấy.Lần này không có xuân dược, không có liệt tửu (rượu mạnh), cái hiện hữu chính là *** ẩn sâu bên trong cơ thể, có được người mình yêu, thầm nghĩ sẽ đem cái trân quý nhất của mình dâng cho y, đồng thời cũng không lưu tình mà đoạt lấy, bởi vì cái đó thuộc về hắn, chỉ thuộc về Phó Thiên Thường hắn.



Nhiệt huyết vẫn liên tục bốc lên đến khi trời sáng rõ mới dừng lại, sau khi Phó Thiên Thường thở hổn hển mà phát tiết ra, Niếp Kì lúc này mới chịu buông tha việc đeo bám hắn.



Thì ra quân tử thủ lễ chỉ giới hạn ở bên ngoài giường thôi, Phó Thiên Thường bị “áp” đến mức toàn thân bủn rủn, mơ mơ màng màng mà nghĩ: Người này trước kia có phải đã chịu áp lực quá lâu, cho nên mỗi lần như vậy đều giống như một con dã thú không biết thỏa mãn? Thắt lưng bị Niếp Kì ôm lấy, trong lúc đó lại đem một chân cứng rắn cọ xát giữa hai chân của hắn, khiến hai người ôm nhau càng thêm thoải mái.



“Ngươi còn chưa giải thích, vì sao ngày trước lại lật lọng, đi khỏi ta?”



Không nghĩ đến sẽ nói ra việc liên quan đến độc dược, Phó Thiên Thường lầm bầm: “Buổi sáng hôm đó ngươi cười rất giả tạo, ta nghĩ ngươi hối hận, tự nhiên phải đi.”



Niếp Kì rên rỉ một tiếng, thực sự vô lực mà ngã vào ***g ngực của Phó Thiên Thường.



Đó là vì khẩn trương a, khẩn trương sau khi hắn tỉnh lại không biết sẽ có phản ứng gì, không nghĩ đến điều này sẽ trở thành lý do đào tẩu của hắn.



“Đúng rồi, Trầm Hồng Nguyệt thế nào? Ai yêu…”



Phó Thiên Thường rất tò mò muốn biết Niếp Kì an bài Trầm Hồng Nguyệt thế nào, ai ngờ mới vừa nói ra miệng, đã cảm thấy hạ phúc bị một trận đau đớn, chính là bị đầu gối Niếp Kì hướng về phía đỉnh một chút, ánh mắt xẹt qua, hắn nhìn thấy đôi con ngươi trung thuấn đột nhiên lướt qua mang theo tức giận cùng sát khí.



“Ngươi thật sự để ý tới người đàn bà kia?”



“Đương nhiên”



Nhìn thấy gương mặt tươi cười của nam nhân trở nên dữ tợn, Phó Thiên Thường cười rộ lên.



“Muốn biết ngươi như thế nào lại thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Như vậy chưa đủ cho ta hiếu kỳ sao?”



Việc Niếp Kì lập Trầm Hồng Nguyệt làm hoàng hậu, vua và dân đều biết rõ, nếu y trong nhất thời sửa đổi lại quyết định, tất bị bá quan can ngăn chỉ trích, chỉ sợ Thái Thượng Hoàng lúc đó cũng không thể chủ trì công đạo.



Biết được Phó Thiên Thường quan tâm điều này, tâm tình của Niếp Kì cũng tốt lên không ít, nói: “Rất đơn giản, nàng thỉnh cầu thu hồi mệnh lệnh lập hậu đã ban ra, còn ta thì đồng ý.”



Phản ứng đầu tiên chính là không thể nào có khả năng đó, nhất định tiểu hoàng đế đã dùng quỷ kế để bức nàng.



“Chính nàng ta nói ra? Kẻ ngốc cũng có thể thấy nàng ta có bao nhiêu thích ngươi.”



“Ta đối với nàng không hề thích thú, ban đầu là đóng kịch, sau lại là vì ngươi.”



Đối với Trầm Hồng Nguyệt y chỉ kinh diễm ngay khi gặp mặt, sau đó rất nhanh liền chán ghét, nàng kia chính xác là đẹp như tiên nữ, nhưng mà, ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài, y không thấy có bất cứ điểm nào có thể khiến mình sinh lòng ái mộ.



Y sở dĩ làm ra tư thái sủng hạnh, thứ nhất là vì mê hoặc loạn đảng, thứ hai vì ngẫu nhiên thấy được bộ dáng đố kị của Phó Thiên Thường, cảm giác cũng không tệ.



“Huống chi, dù là mỹ nhân nhưng chỉ là quân cờ để đối phó phản tặc, sau cũng không cần nữa”



Niếp Kì lộ ra khí chất nghiêm nghị, cùng tình cảnh kiều diễm lúc này có chút không hợp, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lúc Trầm Hồng Nguyệt lâm vào hiểm cảnh, Niếp Kì biểu hiện hờ hững, Phó Thiên Thường mới bừng tỉnh ngộ.



Nếu việc lợi dụng nàng đã đạt được mục đích, người nữ tử này liền trở nên vô dụng, giả như nàng bị người khác giết, vừa không để lại đầi mối, vừa không cần giữ lời hứa lập hậu, quả nhiên nhất cử luỡng tiện.



Niếp Kì đối với Trầm Hồng Nguyệt biểu hiện nhu tình cùng quan tâm, điều này đã rành rành trước mắt, ai lại có thể nghĩ được trong lòng y mưu tính như vậy? Quả nhiên quân vương vô tình, xem ra chính mình cũng nên chuẩn bị một đường lui, để tránh biến cố sau này…..



Chỉ nghe Niếp Kì hận nói: “Nhưng mà ngươi lại đi xả thân cứu nàng, lại hở một tí là nhắc tới nàng, thậm chí lúc trở về cung lại còn cố ý đi tìm nàng, ngươi nói xem, ta có nên tức giận hay không?”


Hoàng cung thật sự rất buồn, bất quá cũng chưa nghĩ đến phải rời đi, ngay lúc Niếp Kì trước mặt văn võ bá quan phong hắn làm Hậu, thì hắn biết rằng vận mệnh đã an bài hắn sẽ cũng người nam nhân này suốt đời bên nhau, thật ra, hắn cũng không nỡ bỏ mặc y ở lại nơi thâm cung tịch mịch vô thú này.



Bên ngoài truyến đến tiếng bước chân, trầm ổn kiên định, chắc chắn là Niếp Kì đang đến, Phó Thiên Thường liền ngẩng đầu.



Cửa bị đẩy ra, Niếp Kì chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng tìm ra nơi bọn họ ẩn náu.



“Hoàng Hậu, trẫm đến đón ngươi.”



Sau khi Tiểu Ngũ đáng thương nhìn thấy Hoàng Thượng, càng thêm sợ hãi kích động, thân mình nhoáng lên một cái ngã xuống thang.



Phó Thiên Thường phi thân nhảy lên, giữ lấy thắt lưng Tiểu Ngũ, đưa hắn bình an trở lại mặt đất, chân vừa chạm đất Tiểu Ngũ cả thân mình ngã về phía sau, lập tức bất tỉnh.



Không để ý đến tiểu nội thị nhát gan, Phó Thiên Thường nhìn nén hương đốt bên cạnh, mỉm cười với Niếp Kì



“Có tiến bộ, không đến một nén hương đã bị ngươi tìm ra, ngươi có phải an bài mật thám bên cạnh ta?”



“Không có.”



Không cần làm vậy, bởi vì y đã thoa dược lên cổ tay Phó Thiên Thường, bột hương kia rất dễ dàng giúp y tìm ra người, cũng vì hương này mà y đã bị Thất hoàng đệ hung hăng hốt hết một mớ.



Niếp Kì mỉm cười trở lại: “Hoàng Hậu, trận cá cược sáng nay ngươi đã thua.”



“Biết rồi.”



Phó Thiên Thường đôi con ngươi chuyển động qua lại, vẻ mặt uể oải, chạy đến bên cạnh thi thể của Tiểu Ngũ đang nằm trên đất, đạp hắn một cước.



“Đừng hòng giả chết, lập tức đứng lên làm việc đi!”



Tiểu Ngũ lập tức đứng lên, nhưng nhìn thấy Niếp Kì, liền không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu, ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”



“Ngay lập tức!”



Phó Thiên Thường tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Thu lại tiền đánh bạc, sau đó ta sẽ chia cho người hai phần hoa hồng béo bở, xong việc, ta trả ngươi gấp bội.”



Thấy Tiểu Ngũ lĩnh mệnh, nhanh như chớp chạy đi, Phó Thiên Thường vẻ mặt liền xuân phong đắc ý.



Nếu cục cưng tiểu hoàng đế biết được hắn đã dùng gấp ba số tiền đánh bạc để cược với gián quan, cá cược rằng gã sẽ bị uy hiếp, không biết y còn có thể cười được không?Vẫn không biết bản thân bị gài bẫy thảm như vậy, Niếp Kì kéo tay Phó Thiên Thường đi ra ngoài.



“Hoàng Hậu, hôm nay thời tiết không tồi, chi bằng làm chút chuyện vui vẻ, cùng trẫm hồi cung kiến tập đi.”



Tự xưng “trẫm”, biểu hiện của Niếp Kì không hờn không giận, bất quá Phó Thiên Thường không có để ý, vẫn cười hì hì hỏi: “Kiến tập dược liêu nên đi kho thuốc, đi tẩm cung làm cái gì?”



“Đến long sàn của trẫm, đó mới chính là nơi ngươi kiến tập.”



“Không cần, ngươi là bạo quân….”



Lời còn chưa dứt đã bị ôm chặt, hôn lấy.



Từ một nơi nào đó bọn thị vệ từ khắc biết mà rời khỏi, mỗi ngày Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều có một khóa kiến tập, đương nhiên họ hy vọng phía sau lưng không bị người khác quấy rầy.



“Thiện Thường, đến cuối cùng ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết, hai ngày ở Thiên Tuyệt Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”- Niếp Kì hừ mũi hỏi giữa nụ hôn nồng nhiệt.



Đây chính là khúc mắc của y, trí nhớ đứt quãng nói cho y biết, hai người ở nơi nào đó đã từng có da thịt chi hôn, thế nhưng vẫn không nhớ rõ lý do gì, nơi nào. Chính mình sở dĩ động tình như vậy, chẳng lẽ là lúc trí nhớ hỗn loạn, tình cảm theo bản năng mà phát tiết?



“Ngươi cứ gấp gáp như vậy làm cái gì? Về sau sẽ có lúc ta nói cho ngươi biết.”



Dứt nụ hôn, tựa vào ***g ngực Niếp Kì, Phó Thiên Thường cười giảo hoạt.



Nguyên nhân kia chính là do phối dược lung tung mà biến thành sai lầm lớn, làm chính mình cứ như vậy mà bị ăn sạch, hắn cả đời vĩnh viễn cũng không muốn nói cho Niếp Kì biết.



Kì thật, nguyên do như thế nào cũng được, quan trọng là…..Hiện tại không phải bọn họ đã ở bên nhau rồi sao? Chính hắn sẽ đem những chuyện xảy ra ở Thiên Tuyệt Sơn trở thành bí mật của một mình hắn mà thôi.



Toàn văn hoàn