Kiến Tập Ngự Y

Chương 9 :

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Đêm đó, Tiểu Ngũ đến truyền Phó Thiên Thường vào yết kiến, nói là Hoàng Thượng vì hắn mà làm tiệc tiễn biệt, mời hắn dời bước đến La Nguyệt Các.



Đây là lần thứ hai Phó Thiên Thường lên La Nguyệt Các, cũng là người này vật này, trái lại tâm tư không còn giống trước, hắn đi lên đến tầng trên cùng, nhưng lại thấy cửa sổ tầng cao nhất này mở rộng, ngoài trời trăng sáng trên cao, tinh quang lấp lánh, cách đó không xa quế thụ hàn mai sơ ảnh hoành tà, đầu cành run nhẹ, giả như tiên cảnh.



Trên chiếc bàn bạch ngọc thấp bày biện các loại giai hào mĩ tửu, Niếp Kì chỉ vận kiện y phục thường ngày ngồi trên chiếu cói, thấy hắn đến liền vỗ vỗ phần đệm bên cạnh, có ý bảo hắn ngồi xuống.



Cả nhóm nội thị đều lui xuống, chỉ để lại hai người trong phòng, Niếp Kì thay Phó Thiên Thường rót đầy rượu, cùng hắn cạn một chén, nói: “Nơi này cảnh sắc thật đẹp, nhưng sau ta lại rất ít khi lui tới, bởi vì không có người cùng bồi.”



Phó Thiên Thường chưa ăn cơm chiều, bụng đã sớm đói đến mức kêu vang, thấy trong phòng chỉ có hai người bọn họ, liền không để ý đến lễ quân thần mà cầm đũa lên ăn lấy ăn để, trong lòng lại thầm phẫn nộ: không người bồi ngươi? Chỉ cần ngươi nói một câu, chỉ sợ nữ tử muốn bồi ngươi có thể xếp hàng dài đến cửa thành đi, ngươi ở chỗ này cảm thán cái gì?



Niếp Kì thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, thấy Phó Thiên Thường thực sự hứng thứ với mĩ thực hơn là với y, không khỏi có chút nhụt chí, rốt cục không nhịn được phải chuyển sang đề tài chính, hỏi: “Có thể không đi không?”



Phó Thiên Thường mới vừa đem rượu ngon uống cạn, nghe xong lời này liền quay đầu khó hiểu nhìn Niếp Kì.



Niếp Kì chuyển ánh mắt đến trăng sáng ngoài cửa sổ, miệng nói: “Lưu lại, ta sẽ phong ngươi làm thái y viện sử, thiên hạ y đạo, đều do một mình ngươi nắm trong tay, như thế nào?”



Viện sử tam phẩm, cũng chính là quan hàm cao nhất của thái y viện, có biết bao thái y phấn đấu mấy chục năm đều không đạt được vị trí đó, hiện tại đơn giản rơi vào đầu của mình như vậy.



Phó Thiên Thường lấy bầu rượu để trước mặt của Niếp Kì, phát hiện bên trong đã sớm trống không, xem ra trước khi mình đến đây, y đã uống không ít rượu, nếu không, với cá tính của y, sẽ không công tư bất phân.



Hắn chỉ đơn giản đem vò rượu đặt ở góc phòng ôm lại, thay Niếp Kì rót rượu, cười nói: “Đừng đùa, ta không muốn làm cái gì viện sử.”



Nắm chặt cổ tay hắn, Niếp Kì vội vàng hỏi: “Ngươi không hài lòng sao? Nếu ngươi muốn nhập sĩ, cũng đơn giản, chỉ cần nói một câu, ta sẽ an bài….. Ngự tiền thị vệ, nếu ngươi muốn ta cũng sẽ đáp ứng… Ngươi y võ song toàn, ở nhân gian chính là minh châu yểm trần (minh châu bị bụi vấy bẩn), không bằng lưu lại, thực hiện hoài bão.”



Đúng là chỉ cần Phó Thiên Thường nói ra yêu cầu, y đều nhận lời, chỉ cầu hắn có thể lưu lại, làm bạn với mình.



Phó Thiên Thường nhìn Niếp Kì cảm thấy đêm nay y rất kì quái, người này không có vẻ nho nhã ổn trọng như bình thường, đôi con ngươi tràn đầy sự cố chấp, bình tĩnh nhìn hắn, làm cho hắn trong nhất thời có chút do dự.



Trầm ngâm một hồi lầu, hắn chợt nở nụ cười.



“Ngươi quả nhiên say, ta là người đã quen thói lười nhác, làm sao có thể nhập sĩ? Còn ngự tiền thị vệ cũng đừng nói tới, mấy tháng này vì bảo hộ ngươi, ta thiếu chút nữa là bả mệnh tống điệu, ta còn muốn hảo hảo lưu lại cái mạng nhỏ này để sống, cho nên, Hoàng Thượng, giơ cao đánh khẽ, để cho ta đi thôi.”Niếp Kì không di chuyển mắt mà vẫn nhìn hắn, thật lâu sau chậm rãi nói: “Bích lập thiên nhận, không muốn lại được, Thiên Thường, chẳng lẽ trên đời này không có cái cho ngươi để mắt tới?”



Phó Thiên Thường lắc lắc đầu.



Hắn coi trọng không phải là vật này vật nọ, mà chính là một người, thầm nghĩ là người này mà thôi, được ngoái đầu nhìn, dù là thiên sơn vạn thủy, cũng thề sống chết đi theo.



Thấy Phó Thiên Thường vẫn lắc đầu không nói, Niếp Kì cười ha hả, đoạt vò rượu từ tay hắn, rót vào một bát to, nói: “Không hài lòng chuyện gì không muốn nói cũng được, khó có thể ở chung một chỗ, một ngày trời đẹp như thế, uống bằng chung thật không sảng khoái, không bằng đổi chén lớn, chúng ta không say không về.”



Y không hề nói hai chữ biệt ly, chỉ muốn cùng Phó Thiên Thường thôi bôi hoán trản (thôi, hoán là chuyển đổi, bôi là ly, còn trản hình như là chén. Tạm hiểu đơn giản là cùng nhau uống rượu), biên ẩm biên liêu, chính là uống được vui vẻ, đột nhiên từ xa đưa tới một vùng trời sáng rưc rỡ, giữa không trung khói lửa bốc lên nở rộ đầy diễm lệ.



“Pháo hoa?”- Ở ngoài cung, tại đăng hội tiết khánh cư nhiên đã nhìn thấy pháo hoa, thế mà Phó Ngàn Thường lại có chút kinh ngạc, Niếp Kì đứng lên phẩy tay, làm cho nến ở bốn phía đều được dập tắt.



“Nửa đêm yên tĩnh thưởng thức pháo hoa, như thế mới có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó.”



Trong phòng một mảnh u ám, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo pháo hoa bắn vào trời cao, nở rộ bừng sáng, dải màu ngũ sắc trong chốc lát đem toàn bộ sao trời thắp sáng lung linh.



Phó Thiên Thường vui sướng vạn phần, hắn bước thật nhanh ra phía cửa sổ, ban nãy uống rượu nên cước bộ có chút lảo đảo, liền phải đỡ cả thân mình dựa vào lan can, cảm giác như giờ phút này đang đắm mình trong hoa hỏa (pháo hoa), tận hưởng thứ ánh sáng chỉ kịp bừng lên trong tích tắc kia.



Niếp Kì đứng bên cạnh thấy được bộ dáng vui vẻ của hắn, ngược lại chỉ thấy tâm phiền ý loạn.



“Trong cung nguyên bản cấm bắn pháo hoa, bất quá đêm nay đối với ngươi ngoại lệ một lần, ngươi từng nói qua muốn ở đây xem pháo hoa, sau không biết khi nào mới gặp lại, đây xem như là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi đi.”



Phó Thiên Thường kinh ngạc nhìn về phía Niếp Kì, chính mình ngày đó chỉ thuận miệng nói một lời, không nghĩ rằng y sẽ nhớ rõ.



Lửa khói chiếu rọi làm cho nửa bên mặt Niếp Kì lúc sáng lúc tối, nhìn y, Phó Thiên Thường đột nhiên cảm thấy trong tâm như lửa đốt, nói: “Đừng nói thương cảm như vậy, ta chỉ là đi dạo giang hồ, chờ khi rảnh rỗi sẽ tự mình quay về gặp ngươi.”



“Sẽ không.”- Lời hồi đáp bình thản đến vô tình.



“Cái gì?”



“Đừng nói cho có lệ, ta biết ngươi đi lần này, liền sẽ không trở về!”



Niếp Kì khẽ cười, phất tay sang trản ngọc bên cạnh đánh ngã bình hoa lưu ly xuống đất.



Ngọc lưu ly vỡ tứ tung, phát ra âm thanh ảm đạm vang vọng khắp không gian.



“Kì thật, ngươi đi cũng tốt, nơi lạnh lùng tịch liêu này đúng là không hợp với ngươi, nơi này, chỉ có một mình ta, là đủ rồi.”



“Tiểu Kì…”- Nỗi lòng bị thanh âm không cao không thấp kia khuấy động, ngay cả bên ngoài một vùng pháo hoa rực rỡ cũng không thể hấp dẫn được ánh mắt của Phó Thiên Thường, thấy Niếp Kì xoay người đi khỏi, hắn vội bước nhanh đến, từ phía sau ôm chặt lấy y, tấm lưng kia dày rộng như thế lại lộ ra vẻ mệt mỏi.



Nhớ tới ngày ấy rơi xuống hàn đàm, kiên trì mà dứt khoát nắm chặt tay hắn, Phó Thiên Thường cảm xúc chợt dâng lên cuồn cuộn.



Một người có thể vì mình mà ngay cả mạng cũng không quan tâm, làm sao có thể thực rời bỏ y, như thế nào lại có thể nhìn y thương tâm?



“Đừng như vậy!”



Ôm chặt lấy Niếp Kì, ghé vào cổ y, tham luyến mà hít vào mùi hương thơm ngát của y, giờ phút này, từ đáy lòng Phó Thiên Thường cảm thấy rất may mắn vì bọn họ đã uống không ít rượu, nguyên nhân chính là như thế, hắn mới có gan mà làm những chuyện bản thân muốn làm, tựa như…. đêm đó vậy.



Niếp Kì xoay người, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng chân lại nhất bán (khập khiễng, chân thấp chân cao), hai người đều có men say, liền dễ dàng cùng nhau ngã sấp xuống, may mắn là rơi vào đệm mềm mại, không hề đau đớn.



Ngoài cửa sổ pháo hoa bùng nổ thật lớn, rơi rớt tinh quang đầy trời, bóng tối chợt bao trùm xung quanh, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy môi nóng lên, chính là đang bị đôi môi mềm mại ẩm ướt của đối phương gắt gao áp ngự.



Là hơi thở quen thuộc của y.
Niếp Kì cười khổ một tiếng, phát ra âm thanh có chút khàn khàn. Mang theo khôn cùng cô đơn.



“Không có Hoàng Hậu, cái vị trí kia vẫn trống, đang chờ người kia trở về, thế nhưng ta biết được hắn căn bản sẽ không trở về, vì thế ta bắt đầu tìm, tìm từng chút một, tìm đến nơi đây…..”



Y đi lên phía trước, lấy tay xoa xoa gương mặt Phó Thiên Thường, tiện tay vân vê theo hình dáng của hàng lông mày.



Gương mặt bình thường này vẫn như trước kia thực bình thản, nhưng chính khuôn mặt này mấy tháng qua đã thiêu đốt trái tim y, tra tấn y, bức bách y không ngừng tìm kiếm.



“Ngươi một điểm cũng không thay đổi, xem ra ở trong này kiến tập rất vui vẻ, muốn hỗn luôn chức vị ngự y sao? Có lẽ đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một trong số đông đế vương, lúc ngươi nhàm chán, có thể đùa giỡn, có lẽ ngươi đã sớm quên ta, thế nhưng, trong lòng ta ngươi là duy nhất, duy nhất đến mức biết ngươi chán ghét vẫn muốn ngươi lưu lại, ngươi đào tẩu, ta còn chưa bỏ ý định, một đường đuổi đến đây…..”



Hắn đương nhiên sẽ không thay đổi, có ai từng nghe qua mặt nạ sẽ thay đổi chưa? Tự mình rời khỏi Vĩnh Thặng, hắn liền cố ý không nghĩ tới Niếp Kì, hắn không phải cái loại si tình bất chấp đối phương đối đãi ra sao, còn quyến luyến không quên được người, nhân sinh khổ đoản, không cần tự tìm phiền não, hơn nữa, đồ ngụy quân tử này cũng không có tư cách làm cho hắn trả giá nhiều như vậy….



Từ từ, vừa rồi hình như hắn đã bỏ qua một câu.



Không có Hoàng Hậu?



Không có Hoàng Hậu! Suy nghĩ trở nên rối loạn, Phó Thiên Thường cố gắng ngụy trang, đã quên né tránh những cái vuốt ve của Niếp Kì, sững sờ nhìn hắn tiến lên, một lần nữa đem cái hôn ấn lên môi mình.



Đồ ngụy quân tử này! Đi xa như vậy mà chỉ nói chuyện phiếm, giống như chính mình là người vô tình vô nghĩa nga, y đến tột cùng có là âm mưu gì? Đối với mình, nhất định là có âm mưu!



Bất quá….



Khuôn mặt này đúng là gầy đi không ít, sờ sờ vào thắt lưng, cũng ốm bớt một vòng, đây cũng không phải là làm bộ, Phó Thiên Thường tính toán định tiếp tục thăm dò, lại bị Niếp Kì kéo, ôm lấy hông của chính mình, để đầu mình tựa vào cổ y.



“Đừng sợ, sẽ không bức ngươi trở về, tìm ngươi lâu như vậy, kì thật chỉ muốn hỏi một câu— rõ ràng ngươi đã đáp ứng đã lưu lại, vì sao phải rời khỏi? Ngươi cũng biết khi ta bãi triều trở về, trở về tìm ngươi, ngay khi thấy được khối dược ngọc, chính là loại tâm tình gì ngươi biết không?”



“Vui vẻ!”- Phó Thiên Thường nói như trảm đinh tiệt thiết.



Khuôn mặt vị đế vương nho nhã này đột nhiên tối sầm lại.



“Không đúng sao? Ngươi chỉ vì say rượu loạn tính, sau tự khắc muốn tìm cớ làm cho ta biến mất…..”



Đôi tay ban đầu đặt ở hông đã chuyển sang đặt lên cổ, có ý muốn ấn xuống, Phó Thiên Thường kêu lên: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta đã làm như ngươi mong muốn, tránh đi rất xa, không phải ngươi không nên đuổi tận giết tuyệt sao? Nơi đây là Vạn Dục, không phải là Vĩnh Thặng, cảnh cáo ngươi lập tức buông tay, nếu không ta……”



“Đêm đó ta không có say!”



“Cái gì?”



“Ta nói—Ta căn bản không có say, có lẽ ngươi say, từ đầu đến cuối ta đều rất tỉnh táo, ngươi cho rằng một người say rượu có thể ra sức lấy lòng ngươi sao? Dùng miệng thay ngươi làm…..”



“Ngươi nói….ngươi tỉnh táo?”



Niếp Kì rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ sẽ lưu lại ngươi nên mới cho ngươi nhiều ưu đãi như vậy, nhưng cũng không thấy ngươi đáp lại, không còn cách nào mới…..”



“Hỗn đản!”



Thì ra đêm đó y chuốc rượu mình, tất cả đều đã được mưu tính sẵn, bộ dáng say rượu *** đãng vong tình của chính mình y đều thấy hết…..



Ngay lúc này hắn có thể giết người diệt khẩu không? Không, hỏi rõ ràng trước, sau đó mới giết người diệt khẩu!



“Ngươi….vì cái gì phải làm như vậy?”



“Bởi vì ta thích ngươi nha.”



Niếp Kì làm ra vẻ điều đó là hiển nhiên.



“Kì thật chuyện ở thiên tuyệt sơn ta có mơ hồ nhớ lại một ít, mặc dù không được hoàn chỉnh, nhưng đại khái cũng có chút ấn tượng, ta hỏi ngươi, ngươi lại một mực phủ nhận, còn rất chú ý đến chuyện của Trầm Hồng Nguyệt, nhìn các ngươi ở cùng một chỗ đùa giỡn, ta không thể không ghen tị, ta biết bản thân thích ngươi, mong muốn cùng ngươi ở chung một chỗ…..”



Có nên tin tưởng hay không? Mỗi lần đồng ý sau đó đều kết thúc bằng sự thất vọng, còn có thể tin tưởng lần nữa sao? Tim Phó Thiên Thường đập nhanh dữ dội, ngẩng đầu nhìn Niếp Kì, giọng nói run rẩy vang lên.



“Ngươi không phải nói sẽ lấy nữ tử nhất kiến chung tình làm vợ sao? Người ngươi thích không phải Trầm Hồng Nguyệt sao? Nàng xinh đẹp như vậy…..”



“Ai nói nhất kiến chung tình thì nhất định phải đẹp? Giữa bao y quan, ta chỉ nhìn qua ngươi một lần đã ghi tạc trong lòng, khi đó ta còn chưa rõ, chỉ nghĩ đến cùng ngươi ở một chỗ thật sự rất thoải mái, càng về sau mới biết được, thì ra loại cảm giác này được gọi là yêu, không liên can đến dung mạo của ngươi, chỉ do ngươi là Phó Thiên Thường, ngươi mới là người nhất kiến chung tình của ta.”



Có phải làm hoàng đế đã lâu nên tài ăn nói cũng có tiến bộ? Đáp án, y đã đúng rồi.( hồi đó A Thường từng nói nó chỉ thích người yêu nó không vì dung mạo mà vì nó là Phó Thiên Thường, nên bây giờ Tiểu Kỳ nói ra câu trên, xem như đã đáp đúng)



Bất quá, tha thứ y.



Nếu y đã nói đúng như lời thề của mình, như vậy, trước đây dù có xảy ra chuyện gì cũng không thèm so đo nữa, cả đời này, hắn sẽ đi theo người này, bất ly bất khí.



Phó Thiên Thường tiến đến ôm lấy Niếp Kì, người đối diện có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng kinh ngạc trong chớp mắt hóa thành hành động, ôm ngược lại hắn, trao cho hắn một cái hôn.



Hưởng thụ một nụ hôn nhiệt tình như vậy có phần khích thích hắn, Phó Thiên Thường thở dốc, làm sao có thể quên được y? Đơn thuần chỉ là không thèm nghĩ đến nữa thôi, nhưng mà một khi nhớ đến, thân thể lại không tự chủ được mà đáp lại cảm giác y đem đến. Giờ này khắc này hắn không ngu ngốc truy hỏi chuyện bát độc dược kia nữa, bởi vì hắn phát hiện bản thân bị người khác đùa bỡn, ngoan ngoãn chui đầu vào cái bẫy đã được lập sẵn, chuyện này mà truy vấn rõ ràng, chính là tự bộc lộ cái dại của mình, nói không chừng còn có thể khiến Niếp Kì tức giận mà mắng mình ngu ngốc.



Nhiệt tình dồn ứ mấy tháng rất nhanh liền bốc lên, sách dược trên giá vì vong tình va chạm mà rơi xuống, thở dốc một cách phấn khởi, đốt cháy tình cảm mãnh liệt, căn phòng yên tĩnh nhanh chóng gia tăng nhiệt độ.



Vậy mà có kẻ không thức thời lại cố tình vào làm kỳ đà cản mũi hai người yêu nhau đang dây dưa.



“Phượng Chi, ngươi tính toán áp đảo Hoàng Hậu của ngươi ở chỗ này trẫm cũng không phản đối, bất quá bên ngoài cung thủ có thể lui binh hay không?”- Hoàng đế Sở Kiều của Vạn Dục đứng phía ngoài cửa, tươi cười hỏi.



Hoàn đệ cửu chương