Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Tô đại ca vừa nghe, vội vàng quay qua Tiểu Lương nói: “Chăm sóc cho Lý thúc.”



Hắn lại cầm một thùng nước xối lên người, tiếp theo lại lập tức nhảy vào biển lửa, chỉ nghe Tiểu Lương ở phía sau hốt hoảng kêu lên: “Công tử, phòng ở sắp sụp, rất nguy hiểm…”



Ta cũng đồng cảm.



Tô đại ca ngu ngốc này chẳng qua chỉ là biết một chút công phu mà thôi, cũng không phải thần tiên, lại cho rằng mình không sợ lửa hay sao?



Tô đại ca, không thể tìm người nữa, nếu cứ tiếp tục, ngay cả ngươi cũng sẽ không toàn mạng!



Thế lửa so với vừa rồi càng thêm hung mãnh, phòng ngói, vách tường, xà nhà bị gãy không ngừng rơi xuống. Cứ tiếp tục như thế này, toàn bộ phòng ở bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, đến lúc đó đừng nói cứu người, tự cứu chính mình cũng khó khăn.



Ta bắt đầu lo lắng mà giãy giụa thân thể mong muốn có thể khiến Tô đại ca chú ý, nhưng mà hắn đối với động tác của ta không hề phản ứng, chỉ là thẳng hướng vừa mới tìm được Lý thúc chạy đi.



“Khụ khụ…”



Quả nhiên, Tô đại ca ở trong khói đặc không khỏi bắt đầu ho sặc sụa, khiến cho lòng ta cũng theo đó mà đau nhức từng cơn, ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể ngu ngốc ngu ngốc kêu to.



Tô đại ca dùng tay áo che lại miệng mũi, hắn vòng qua vòng lại vài vòng, giống như phát hiện được cái gì, lập tức kêu lên: “A Thần…”



Trong khói đặc ta mơ hồ thấy A Thần ngã sấp cách đó không xa, đầu hắn đầy vết máu, đối với tiếng gọi của Tô đại ca không hề phản ứng, có lẽ là đã bị đồ đạc rơi trúng nên ngất đi.



Tô đại ca nhảy lên trước liền đem hắn cõng trên lưng, sau đó nhún người nhanh chóng chạy về hướng bên ngoài. Thấy A Thần đã được cứu, lo lắng trong lòng ta rốt cuộc cũng buông xuống.



Trong ánh lửa và khói dày đặc, tường sụp ngói vỡ không ngừng rơi xuống. Trên lưng Tô đại ca còn cõng thêm một người, hành động sẽ không thể linh hoạt như lúc nãy, hắn không ngừng lách mình né tránh vụn ngói gỗ gãy, lại phải bận tâm người ở trên lưng, ta cảm thấy tim hắn đập thật lợi hại, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.



Tô đại ca, ngươi phải kiên trì, chúng ta sắp ra được bên ngoài rồi!




Khắp bầu trời là ánh lửa, bốn phía không ngừng truyền đến các loại âm thanh tụng niệm, loại âm thanh niệm kinh rầm rì của tăng lữ này ta rất quen thuộc, trước đây ở Miêu Cương, ta mỗi ngày ở thần án thấy buồn chán, sẽ chạy đến ngôi chùa bên cạnh nghe tăng lữ tụng kinh. Đúng, là âm thanh này, mỗi lần ta vừa nghe thấy, lập tức bắt đầu buồn ngủ.



Ta vô ý thức ngáp một cái.



Chắc không phải bởi vì ta đã chết, mà siêu độ ta đi? Như vậy cũng quá nhanh rồi…



Siêu độ thì siêu độ thôi, có điều hiện tại có chút buồn ngủ, không biết là có thể tạm ngủ một giấc hay không?



Ánh lửa trở nên huyền ảo, biến thành đủ mọi cảnh tượng màu sắc mỹ lệ, mơ màng hư ảo giống như tiên cảnh lầu đài, lại giống như biển mây mờ mịt, đột nhiên trước mắt trở nên rõ ràng, tiếp theo là một luồng ánh sáng, càng ngày càng sáng, biến thành một vầng sáng ập về phía ta, khiến ta phải nheo mắt lại.



Giữa hào quang, một người từ từ trôi đến trước mặt ta, ông ấy ngồi xếp bằng ngay ngắn trên lưng một con mai hoa lộc[1], một thân cà sa vàng nhạt, vạt áo trước ngực mở rộng, phật châu anh lạc đeo ở trước ngực, quanh thân ông ấy đều có hào quang màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ, ngay cả con hươu con kia cũng bị nhiễm thành hươu vàng, ông ấy vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hươu con, nhìn ta mỉm cười hiền lành.



A? Người này ta biết, là hoà thượng bá bá trước đây ở Miêu Cương mỗi lần ta đi nghe tụng kinh lại cho ta rượu trái cây và đồ ăn ngon. Ông ấy vì sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ông ấy cũng thăng thiên rồi sao?



“Lão bá bá, là ông?!”



Trên gương mặt của hoà thượng bá bá hiện lên một nụ cười từ bi.



“Ngọc Kinh, con rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của Phật tổ năm xưa cắt thịt nuôi ưng rồi.”



Ngọc Kinh?



Ông ấy đang nói với ai vậy?



Ta vô ý thức nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ kim quang đầy trời cùng với hoà thượng bá bá ở trước mắt ta, không có người nào khác.