Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Hươu con toạ kỵ kia thấy ta có vẻ nghi hoặc, đột nhiên ngưỡng cổ, dùng một giọng rất thanh thuý cười khanh khách nói: “Tôn Giả, nghìn năm không gặp, Ngọc Kinh ca ca vẫn giống trước kia mơ hồ như vậy.”



“Oa, hươu con có thể nói?”



Thấy ta trợn mắt như chuông đồng, hươu con mất hứng vẫy đầu: “Có thể nói thì có gì mà kỳ quái? Chính ngươi hiện tại không phải cũng đang nói chuyện sao?”



A…



Nghe nó nói, ta mới phát hiện mình hiện tại xác thực là đang nói chuyện, không khỏi vui mừng quá đỗi.



“Ta có thể nói rồi, ta có thể nói rồi…”



Có thể nói chuyện, sau này ta và Tô đại ca có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, không cần phải lắc đầu vẫy đuôi ra dấu.



Thế nhưng, ta đã thành u hồn rắn rồi, đâu thể trở lại bên người Tô đại ca được nữa.



“Ngươi vốn có thể nói được, Ngọc Kinh ca ca, ngươi vẫn giống y như trước đây, thật là một chút cũng không thay đổi.”



“Mọi việc bất biến chính là biến, biến là bất biến, Ngọc Kinh, như vậy rất tốt, rất tốt…” Lão hoà thượng bá bá sờ sờ đầu hươu con cười nói.



“Lão bá bá, chúng ta đã lâu không gặp rồi, ông có còn ở Miêu Cương giảng kinh không? Còn có, hai người vì sao gọi ta là Ngọc Kinh? Ta là Bích Phệ, còn gọi là Tiểu Lục, thế nhưng không gọi Ngọc Kinh.”



Đối mặt với vấn đề liên tiếp của ta, hoà thượng bá bá chỉ cười cười, hươu con nhưng lại ngẩng đầu lên, nhìn chủ nhân nhà mình một cách kỳ quái: “Ngọc Kinh ca ca dường như đã quên mất chúng ta. Chẳng qua cũng chỉ mới có một nghìn năm, trí nhớ của y thật là quá kém.”



Một nghìn năm? Có nói quá hay không vậy? Nói như vậy ta đã hơn một nghìn tuổi rồi? Ta không phải là một con rắn nhỏ, mà là một con rắn rất già rất già…
Tức khắc một luồng ánh sáng trắng bắn thẳng vào giữa đầu chân mày của ta, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, cùng với ánh hào quang trắng toả ra bốn phía, ánh sáng ấm áp bao vây ta vào giữa, ta hơi chói mắt, đợi tới lúc mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện mình mặc một thân trang phục màu xanh ngọc bích.



Ta kinh ngạc nhìn thân thể của mình, một thân áo ngắn màu ngọc bích, đai lưng quanh eo cũng là xanh bích, chân là một đôi giày trắng nạm vàng, lại đưa tay sờ sờ lên đầu, giống như đầu tóc của ta bị buộc sang hai bên thành hai búi, trước trán cũng có tóc mái che phủ, trên cổ ta còn có một vòng vàng to bằng ngón tay, cùng chỉ xanh lục quấn quanh, nhìn hình dáng giống như cái vương miện nhỏ trên đầu ta khi ta còn là Bích Phệ.



Đây hoàn toàn là trang phục của người nha, ta không hề là rắn nữa, ta đã hoàn toàn biến thành người!



Ta hoa chân múa tay vui sướng hơn nửa ngày, lúc này mới mừng rỡ ngẩng đầu nhìn hoà thượng bá bá nói: “Lão bá bá, cảm tạ ông.”



“Ngọc Kinh, con vốn là thị đồng hầu hạ dưới toà của ta, ngẫu nhiên rơi vào phàm trần, nên tâm trí mới long đong. Hai viên ngọc đan của con hiện tại còn lưu lạc tại nhân gian, ngọc đan chưa thu hồi, duyên phận nhân gian của con cũng chưa dứt, con trở về bồi Tô Hoán Hoa một đoạn đường đi. Ngoài ra, con đã khôi phục hình người, pháp thuật của con cũng sẽ từ từ trở lại…”



“Pháp thuật? Từ trước tới nay con chưa từng tu luyện, con không biết pháp thuật.”



“Con biết, con rất nhanh sẽ nhớ lại. Nhớ kỹ, con là thiên hạ chí độc, tuyệt đối không thể cùng nhân loại có hoan tình, con phải nhớ kỹ lời nói của ta, không nên hại Tô Hoán Hoa…”



Ta nhíu nhíu mày.



“Khoan khoan, lão bá bá, ông là ai? Con là ai? Cái gì là ngọc đan? Con phải đi đâu tìm nó?…”



Trong lòng còn có thật nhiều nghi vấn, mắt thấy hình dáng của hoà thượng bá bá dần trở nên mờ mịt, kim quang dần phai nhạt, ta vội vàng chạy về phía trước định hỏi cho cặn kẽ, nhưng mà trong nháy mắt bọn họ đã cùng với kim quang biến mất giữa không trung, ta chỉ nghe được Ban Long khẽ cười nói: “Ngọc Kinh ca ca, không cần phải nóng ruột như vậy, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!”



Đừng đi, đừng, ôi…



Dưới chân đột nhiên trống trải, cả người ta từ không trung rớt xuống, tức khắc trời đất đảo lộn quay cuồng, rất xui xẻo mà hôn mê bất tỉnh.