Kiều Kiều Sư Nương
Chương 120 : Hứa Phượng Phượng
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Phạm vi thế lực Thái Hồ từ xưa tới nay phân thành hai phe lớn, Đông Thái Hồ vốn chưa định chủ. Bởi vì Thái Hồ dựa vào Tô Hàng, giao thông phát đạt, lại nắm giữ một đoạn hạ du dài trong sông chỗ xung yếu, có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Thời loạn lạc, trộm cướp thường lui tới đó, giết người cướp của; thời bình, cũng là thành lập bang phái, phân chia địa bàn, ngồi một chỗ mà thu phí thuyền bè qua lại. Từ sau khi Mộ Dung thế gia tiến nhập Thái Hồ, phân tranh ở Đông Thái Hồ từ đó trở nên bình tĩnh, ở Thái Hồ, đích thực không ai dám khiêu chiến Mộ Dung thế gia!
Còn lại Tây Thái Hồ là địa bàn của Tào Bang, bọn họ lấy hộ tống buôn bán là kế sinh nhai chủ yếu, bởi vì nắm giữ ngay chỗ xung yếu, lại là thế lực bản thổ, bởi vậy vẫn chính là lực lượng không thể bỏ qua ở Thái Hồ. Cho tới nay, Tào Bang cùng Mộ Dung thế gia tranh đấu gay gắt, thua nhiều thắng ít, ở thời thái bình thịnh thế này, cũng rất ít có cái gì gọi là xung đột, ngẫu nhiên chỉ là một ít tiểu xung đột, cũng bất quá là tranh chấp giữa tiểu thuộc hạ với nhau chút lợi ích thôi.
Chính là gần đây nhất, tứ đại thế gia đột nhiên mạnh mẽ vùng lên, Mộ Dung thế gia càng có ý khơi mào, thao túng chiến tranh! Ở Thái Hồ, trừ Mộ Dung thế gia cùng Tào Bang, gần đây nhất một thế lực mới lại quật khởi, Thái Hồ bang. Thái Hồ bang gần đây phát triển cực kì nhanh chóng, kẻ đứng phía sau duy trì bọn họ phát triển chính là tứ đại thế gia. Tứ đại thế gia thủ đoạn có thể nói là cao minh, dù sao Tào Bang cùng tứ đại thế gia đều là danh môn chính phái, nếu công nhiên khai chiến, thật có điểm khó thể nào nói nổi. Nhưng là có một Thái Hồ bang thì tình thế đã khác hẳn, cứ như vậy Tào Bang bị Mộ Dung thế gia cùng với bọn họ chèn ép, rõ ràng thực lực hiển nhiên không đông đảo. Bị song phương áp chế như vậy, Tào Bang thậm chí đã có một cỗ nguy cơ.
Nghe nói Lăng Phong ở Hàng Châu đả bại Liễu gia, sau đang trên đường thủy tới Kim Lăng, Tào Bang liền phái thuyền chung quanh tới tìm kiếm Lăng Phong, hy vọng Lăng Phong có thể xuất thủ trợ giúp bọn họ một tay. Dù sao Tào Bang cùng Hoa Sơn có quan hệ đồng minh thân mật, điểm này làm cho người Tào Bang cảm thấy thực vui mừng.
Điều khiến cho Hứa Phượng Phượng không tưởng được là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Bạch Quân Nghi cũng ở trên thuyền Lăng Phong, có cường thủ như thế tương trợ, nàng tự nhiên thập phần cao hứng!
Nhưng Lăng Phong hiểu được ý đồ Hứa Phượng Phượng, đến sau thuyền, ngoài dự đoán của mọi người, thốt ra một câu:
- Thực xin lỗi. Hứa phu nhân, việc này Lăng Phong ta không thể giúp!
Sư nương đang ngồi đó đầu tiên là một trận kinh ngạc, ngược lại cảm thấy Lăng Phong xác thực đã trưởng thành.
Lăng Phong vươn người đứng lên, thản nhiên nói:
- Hứa phu nhân, nàng có thể đi, người hiện tại cũng đã gặp được, ta sẽ về Hoa Sơn bẩm báo chi tiết với sư phụ sau!
- Bạch tỷ tỷ, nếu không phải tình huống nguy cấp, ta cũng sẽ không đến mà nhờ vả. Hy vọng tỷ có thể tương trợ Tào Bang lúc này đây..." Hứa Phượng Phượng thấy Lăng Phong không đáp ứng, chỉ có thể một bên năn nỉ Bạch Quân Nghi, mong rằng có thể đạt được duy trì!
Lăng Phong qua tấm khăn che mặt có thể thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Hứa Phượng Phượng một trận tái nhợt. Thử hỏi khăn mạng nào lại có thể ngăn cản ánh mắt của Lăng Phong, không cần nhiều lời cũng biết, Hứa Phượng Phượng quả là mỹ nữ tuyệt thế. Tuy so với sư nương có hơi kém một chút, nhưng phong vận thành thục thì thật là hoàn hảo; so với Tạ Lâm Lan, Lục Phỉ Nhi thực sự muốn hơn vài phần!
Lăng Phong thật sự không muốn khuôn mặt thanh tú này bị che phủ bởi thất vọng cùng ai oán, khuyên giải nói:
- Hứa phu nhân, nàng không cần phải nói, nỗi khổ trong lòng nàng ta có thể hiểu được. Nhưng là nàng cũng phải biết, phía sau Thái Hồ bang chính là Mộ Dung thế gia, nếu ta ra tay giúp các người, không nghi ngờ gì nữa chính là đem Hoa Sơn đặt ở thế đối lập với tứ đại thế gia. Thái Hồ bang cùng Tào Bang tranh đấu khi đó chính là ích lợi chi tranh, hoàn toàn nằm trong phạm vi giang hồ tranh đấu, bang phái khác thật không dễ nhúng tay vào. Sự tình cùng lúc theo mặt khác mà nói, Thái Hồ là chỗ xung yếu của Đại Vận Hà, sinh ý Lăng gia ta 90% đều ở Thái Hồ, nếu ta tham dự đả kích Thái Hồ bang, như vậy Lăng gia sinh ý ngày sau nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ta có thể không cần, nhưng là ta không thể để phụ thân lo lắng, còn có Lăng gia nhiều người như vậy cần buôn bán trên sông này để kiếm cơm.
Sư nương đối với những lời nói này của Lăng Phong tỏ vẻ khen ngợi, quả thực, những lời của Lăng Phong vừa rồi, xác định hắn đã trưởng thành.
Hứa Phượng Phượng một trận trầm mặc, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngẩng lên, dũng cảm đối diện cùng Lăng Phong nói:
- Lăng thiếu hiệp, chỉ trách ta quá đường đột. Đã quấy rầy rồi, Bạch tỷ tỷ, sau này gặp lại.
Nói xong, quay về hai tỳ nữ phía sau nói:
- Tiểu Thúy, Tiểu Vi, chúng ta đi!"
Sau khi lão bá nọ ăn đan dược xong, Lăng Phong mang hắn ôm lên, xoay người nhìn hán tử Thái Hồ bang kia.
Hán tử kia cuống quýt lấy ngân lượng giao cho sư nương, lại đối lão trượng trong lòng Lăng Phong thở dài nói:
- Tại hạ hai người không có mắt, va chạm vào ngài, cầu xin lão đại nhân ngài đại lượng.…
Sư nương hừ một tiếng, Lăng Phong cười nói:
- Nào có việc tiện nghi như thế?"
Đi ra phía trước, cước bộ khẽ ấn lên đùi hắn tử đang nằm nọ, chỉ nghe xương ống chân "răng rắc" một tiếng, nhất thời gào lên như heo bị chọc tiết.
Lăng Phong trừng mắt nhìn trung niên hán tử kia nói:
- Các ngươi có ý nghĩ trả thù?
Hán tử kia bị dọa đến cả người xuất mồ hôi lạnh, lắc đầu khom người cầu xin tha thứ nói:
- Tuyệt không dám...
Lăng Phong gật gật đầu nói:
- Đây là bài học cho các ngươi, về sau không được làm xằng làm bậy, bằng không ta đem các ngươi toàn chân phế bỏ!
- Vâng, thiếu hiệp!" Hai Thái Hồ bang đệ tử kia vội vàng cúi đầu xác nhận.
Lăng Phong căn bản khinh thường bọn hắn, đối với sư nương, nói:
- Bạch tỷ tỷ, chúng ta đi!
Sư nương gật gật đầu, giúp đỡ lão bá cùng nhau ly khai đường cái, ven đường người đi đường thấy Lăng Phong vì lão bá mà hết giận, đều nhịn không được xếp thành hàng vì bọn họ mà vỗ tay, vô cùng khen ngợi, kỳ thật đối với những việc làm của Thái Hồ bang cũng cực kì bất mãn.