Kiều Kiều Sư Nương
Chương 67 : Võ Lâm Phu Nhân
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Lăng Phong đi theo mỹ nữ trước mắt vòng vo qua vài hành lang, cuối cùng tiến vào sân của một biệt viện, đất trống trong sân đều nơi nơi đều là tuyết trắng, nhưng là những kỷ khoả tuyết mai ngạo nghễ phân phương, vừa tiến vào phòng, liền tràn ngập hương thơm, làm cho lăng Phong có thể cảm thấy rất rõ rằng hương thơm tuyệt vời của nữ nhân, loại hương thơm này không phải là nước hoa, cũng không phải là mùi thơm yên chi thuỷ phấn (phấn nước thơm), đây là mùi thơm đặc hữu trên cơ thể nữ nhân.
Hoàn cảnh như vậy làm cho dục vọng của Lăng Phong bành trướng, Lăng Phong không thích dùng bạo lực với mỹ nữ, khai mở tâm hồn của mỹ nữ không bằng cởi bỏ quần áo của nàng. Nữ nhân này đã vô cùng thành công trong việc thôi thúc dục vọng của Lăng Phong. Lăng Phong muốn cường bạo nàng, dùng phương thức hung mãnh nhất cường bạo nàng.
Nữ nhân này cơ hồ có thể cảm thấy được tâm ý của Lăng Phong, nàng nhìn Lăng Phong thật sâu, nói:
- Từ khi ta còn rất bé, ta nếu muốn thứ gì không bao giờ không có được, vô luận là thứ gì, kể cả nam nhân. Không một ai có thể tranh giành với ta!"
Nữ nhân này gọi hắn đến dám chắc không phải chỉ nói vài lời như thế, nàng nói như vậy, chỉ là muốn thể hiện cường thế của mình, chỉ là lúc này nàng lại gặp phải Lăng Phong.
Lăng Phong nhàn nhạt nói:
- Nàng biết ta nhất định sẽ thích nàng sao? Nàng cho ta biết nàng so với mỹ nữ trong mắt ta có gì khác biệt nhau?"
Mữ nữ mỉm cười, ra vẻ vũ mị nói:
- Nam nhân bình thường khi gặp một mỹ nhân thì trong lòng đều có tâm tư, ta đối với bản thân mình rất tự tin." Nói xong, nàng cư nhiên thở hổn hển nép vào bên người Lăng Phong, nói:
- Thử hỏi trên đời này có nữ nhân nào có thể so bì với ta chứ? Nếu công tử nói chính chàng không động tâm với ta, trừ phi chàng là thái giám…"
Lăng Phong cảm thấy tay nàng chỉ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy, nàng tựa hồ dùng thủ đoạn nào đó, khiến cho dục hoả của Lăng Phong nhanh chóng bị thiêu khởi. Lăng Phong hưởng thụ sự xoa bóp của nàng, cảm thụ bộ ngực sữa của nàng thật đàn hồi, hắn không thể không thừa nhận nàng rất có bản lĩnh.
- Ha ha… động tâm rồi nha." Nữ nhân này đột nhiên buông tay ra, nói:
- Ta muốn tìm một nam nhân để thống nhất võ lâm, mà chàng chính là người ta cần tìm."
Nữ nhân này thật trực tiếp, cũng thật lớn mật, đối với sự lớn mật này Lăng Phong có chút ăn không tiêu. Nhưng mà hắn vẫn có thể khống chế được tâm tình của mình, nói:
- Hôm nay ta tới, chỉ muốn biết kẻ chủ mưu đứng phía sau vụ dạ tập (tập kích ban đêm) phái Hoa Sơn."
- Chuyện này còn phải hỏi sao?" Mỹ nhân hiển nhiên không có hứng thú với chủ đề này.
- Lăng Phong, nếu ta không rời khỏi nơi này, chuyện của ngươi và sư nương sẽ được truyền ra toàn võ lâm…"
Lăng Phong làm như không thấy! Song quyền trước mắt hoa lên vài đạo hồ tuyến, biến thành quyền ảnh đầy trời, vô cùng vô tận bức tới.
Tuyết Phượng Hoàng thấy vậy lại càng hoảng sợ, cấp tốc lùi lại.
Nàng lùi một mực tới tận chân tường, tay nàng vung lên, trên tay là một thanh loan đao! Tựa như Viên Nguyệt Loan Đao (của Đinh Bằng trong truyện của "Viên Nguyệt Loan Đao" của Cổ Long), đao vừa vào trong tay, thân đao lưu đọng các tia sáng màu bạc, tựa như giao long rục rịch ngóc đầu dậy.
Còn chưa thấy Tuyết Phượng Hoàng có động tác gì, bất ngờ thay đổi giữa không trung lộ ra vô số hình cong màu bạc, tựa như thuỷ ngân hướng kéo về phía Lăng Phong, kình khí sắc bén không thể địch nổi.
Lăng Phong tâm tĩnh như nước, lãnh nhược như băng tuyết, với tốc độ người thường không thể tưởng tượng được, tính toán góc tới, thế tới, quỹ đạo của loan đao, thân hình bỗng dưng tiến tới, đồng thời vươn song chỉ.
- Linh Tê Nhất Chỉ!?" (Võ công của Lục Tiểu Phụng) Viên Nguyệt loan đao của Tuyết Phượng Hoàng bị hai ngón tay của Lăng Phong kẹp chặt, thật là kinh người.
Chẳng lẽ đây là Linh Tê Nhất Chỉ đã thất truyền từ lâu?!
Tuyết Phượng Hoàng kinh hô một tiếng, mặt khác Lăng Phong vươn tay điểm vào huyệt đạo trên người nàng.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?" Tuyết Phượng
Hoàng thở gấp từng ngụm từng ngụm, nhìn chằm chằm Lăng Phong, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Có lẽ trước đây nàng là nữ nhân quật cường, gặp phải chuyện gì cũng không chịu thua! Nhưng giờ phút này đối mặt với Lăng Phong, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Lăng Phong vướn hai tay, đột nhiên ôm chặt Tuyết Phượng Hoàng vào trong lòng, nàng có chút mơ màng, thân thể nóng lên, yết hầu khô khốc. Tuyết Phượng Hoàng hoảng sợ vì huyệt đạo đã bị điểm trụ, chỉ có thể dùng ánh mắt để phản kháng, nhưng cũng chỉ là phản kháng trong vô vọng.
Rất nhanh, Tuyết Phượng hoàng đã biết mình sai rồi, hơn nữa là sai lầm nghiêm trọng, vĩnh viễn không nên coi thường nam nhân, nhất là Lăng Phong, giờ phút này trong ánh mắt hắn loé lên tia sáng thanh quang của dã thú, làm cho Tuyết Phượng Hoàng lạnh cả người.