Kiêu Sủng

Chương 13 : Bữa tiệc biểu dương

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Trong mắt Tô Di, bầu trời bao la rộng lớn kia chưa bao giờ đẹp như đêm nay.



Khi cô bước ra boong thuyền lập tức cảm nhận được đêm nay thật tuyệt vời.



Những người đàn ông mặcquần dài, áo trắng, thân hình mọi người đều cao lớn, khuôn mặt khôi ngô. Bọn họ đồng loạt chắp tay sau lưng, lấy tư thế quân đội tiêu chuẩn, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đứng trước Tuyết Phong.



Liệc Đạc mặc quân trang, đứng theo tư thế tiêu chuẩn giống như những người người lính khác, hơi híp mắt nhìn Tô Di đến gần.



Binh lính mặt đất, kỹ thuật viên, hậu cần cũng đứng ở lan can tầng 2, cúi đầu chăm chú theo dõi. Tô Di ngước mắt nhìn lại, thấy những đôi mắt nâu nhìn cô ôn hòa.



Cô hít sâu một hơi, bước tới trước mặt Liên Đạc. Liên Đạc nhìn cô sau đó lấy từ tay phó hạm một đôi quân hàm, cài lên vai cô.



“Chúc mừng cô, thiếu úy.”



Tô Di hơi run run “Cám ơn thượng tá” Tay phải của Tô Di nhanh chóng đặt ở thái dương chào kiểu quân đội. Sau đó Liên Đạc và toàn bộ lính không quân chào đáp lễ cô.



“Đây là đêm của cô, Thiếu úy. Nhưng đừng uống say quá, ngày mai còn đến tòa thị chính thành phố Hi Vọng để tiếp nhận khen thưởng”. Liên Đạc vừa dứt lời, đám đàn ông trẻ tuổi xông lên bỏ lại anh ta và phó hạm phía sau lưng. Bọn họ vây quanh Tô Di, từng người một cười hì hì, khiến cô không nhịn được cũng cười theo.



Đây là đêm của cô. Cô đã thông qua sát hạch, đã được sự công nhận của Hạm trưởng. Sau hôm nay, cô chính thức trở thành sĩ quan không quân liên minh.



Đáng tiếc, chẳng qua cũng không được lâu.



“Tiêu Di, bọn anh đang nghĩ cho em một biệt danh!” Lăng Tranh khoác vai cô “Tới đây”.



Tô Di bị bọn họ đẩy tới trước nơi Tuyết Phong đang đậu. Chỉ thấy trước mặt một hàng chữ màu đỏ tươi bắt mắt, rồng bay phượng múa.



“Thích biệt danh này không?” Có người hưng phấn hỏi.



“Tiểu….” Tô Di chưa đọc được nhiều chữ liên minh, đây là lối viết phác thảo, cô nhíu mày “Hai chữ phía sau không biết.”



“Tiểu mù chữ” Lăng Tranh nghiêm nghị, “có chuẩn xác không?”



Tô Di “………”



Bọn đàn ông cười ha ha.



Lý Tích Trung đứng ở một bên, anh ta vốn là người hiền lành, không đồng tình liền nói “Đừng trêu chọc cô ấy nữa.” Vẻ mặt ôn hòa nói với Tô Di “Là một biệt danh rất mạnh mẽ --- Tiểu Mèo Hoang”



(Mọi người thích gọi Tô Di là Tiểu Mèo Hoang hay Mèo Hoang Nhỏ?)



Mọi người nhiệt liệt vỗ tay rất lớn.



Tô Di “……….”



“Biệt danh này rất phù hợp, là anh đây đặt cho em!” Lăng Tranh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, luồng nhiệt nhẹ nhàng phả lên mặt cô, “Bắn tan một phi thuyền Trùng tộc, giết chết một con côn trùng, còn nói em không phải hoang dã sao?”


Bên cạch cô, các sĩ quan đi tới đi lui. Các cô gái xinh đẹp chỉ cần lộ ra một nụ cười e thẹn sẽ khiến bọn họ tiêu sái bước tới mời các cô khiêu vũ.



Mặc dù các tiểu thư danh giá sẽ không gả cho các sĩ quan cấp thấp, các sĩ quan cũng không nhất định muốn cưới một cô vợ có thân thế cao quý. Nhưng trong không khí mập mờ thế này, một đêm lãng mạn cùng nhau họ cũng không từ chối.



Trong nháy mắt, ngay cả Lăng Tranh cũng đã khiêu vũ bên cạnh một cô tiêu thư con gái một bộ trưởng nào đó, nét mặt tỏa sáng rạng rỡ. Anh ta như một làn gió xuân, hớn hở quay trở lại chỗ ngồi.



“Cô ấy hẹn tôi lát nữa ra ngoài uống rượu.” Lăng Tranh ném cho mọi người một ánh mắt đắc ý. Những người đàn ông đồng loạt hiểu ý, cùng nhau cười bỉ ổi.



Lăng Tranh nhìn Tô Di vẫn trầm mặc: “Tiểu Mèo Hoang, không cần ăn dấm chua, con tim của anh vẫn ở nơi này.”



Tô Di uống một chén, không để ý đến anh ta.



Ngồi một lát, lại thấy đám đàn ông vừa đi săn các mỹ nữ trở lại, trên mặt ai cũng đắc ý, cười quỷ dị. Xem ra mọi người đều có thu hoạch.



“Chúng ta tối nay ai cũng bỏ đi hưởng sung sướng, bỏ lại Tiểu Mèo Hoang một mình, như vậy thật không tốt?” Có người đề nghị.



“Tiểu Mèo Hoang, nói đi, em thích người nào chăm sóc thì người đó tối nay theo em trở về.”



“Không được…” có người phản đối.



“Ai nói ta không có ai chăm sóc” Tô Di chợt đứng lên.



Thật ra cô không thể không đứng lên.



Người đó ánh mắt giống như chưa từng nhìn tới bên này, rồi lại giống như nhìn xuyên thấu tất cả mọi nơi. Toàn thân cô cứng nhắc, không tự nhiên. Cô biết nếu cứ như thế cô sẽ căng thẳng mà phạm phải sai lầm.



Lăng Tranh sớm để ý tới thần sắc của cô, nhìn theo hướng cô đang nhìn.



Mọi người đều kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của hai người bọn họ, nhất thời không dám lên tiếng.



Nhìn xuyên qua phòng dạ tiệc rộng thênh thang, sang phía lầu bên cạnh. Một người đàn ông mặc đồ tối màu, ngồi yên lặng trên sofa, không quá thu hút. Anh ta trầm ngâm hút một điếu xì gà. Ánh đèn màu cam sáng lấp lánh thi thoảng chiếu lên thân hình cao lớn càng khiến cho người đàn ông này xa cách khó gần.



Không nhìn rõ nét mặt của người đàn ông này. Chỉ thấy anh ta dựa vào ghế sofa, hai chân dài thẳng tắp, cánh tay để trên thành ghế, nút áo màu bạc từ cổ tay phát sáng lấp lánh.



Hai quân cảnh yên lặng đứng ở trong góc nhỏ, nếu không để ý sẽ không thể phát hiện sự tồn tại của họ.



Thân phận của anh ta quá rõ ràng. Khí chất tỏa ra không giống với quân nhân ít tuổi như bọn họ, toàn thân anh ta toát lên vẻ lãnh đạm, hơi thở trầm ổn khuyến cáo người khác chớ nên đến gần.



“Cục trưởng cục an ninh?” Có người thở dài nói “Nghe nói tối nay anh ta chỉ cùng nhảy một bản với nữ phó thị trưởng đã bốn mươi tuổi.”



“Các anh có muốn đánh cuộc hay không?” âm thanh của Tô Di truyền tới.



“Đánh cuộc gì?”



“Đánh cuộc anh ta sẽ cùng tôi khiêu vũ.”