Kiêu Sủng

Chương 14 : Người phụ nữ của anh ấy

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Trong phòng dạ tiệc của tòa thị chính, sàn nhà bóng loáng, âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn sáng choang.



Có người say đắm biểu diễn cả đêm trên sàn nhảy cũng không gây được sự chú ý với người khác, có người dường như cả đêm chỉ ngồi yên một chỗ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.



Ví dụ như Thương Chủy. Ví dụ một nữ sĩ quan duy nhất – Tô Di.



Cho nên, đến khi thân ảnh yêu kiều của nữ sĩ quan bất ngờ đứng lên, đi thẳng về phía đại sảnh nơi cục trưởng cục an ninh đang ngồi, thì vô số ánh mắt đã đổ dồn về phía hai người.



Vậy mà nhân vật chính dường như không phát hiện điều đó, vẫn giữ vững nụ cười quân nhân đoan chính, kiên định đứng trước mặt cục trưởng cục an ninh.



“Thưa Ngài, Tô Di có thể có vinh hạnh này không?”



Âm thanh trong trẻo, nụ cười duyên dáng. Nhưng gương mặt ửng hồng lại để lộ ra cảm giác căng thẳng.



Anh ta yên lặng trong vài giây.



Tô Di nghĩ, có phải anh ta cho rằng trước mặt mọi người cô sẽ không dám đến gần?



Anh ta đứng lên, chậm rãi vươn tay về phía cô: “Thiếu úy, là vinh hạnh của tôi.”



Tô Di đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, anh nắm chặt tay cô, dẫn ra sàn nhảy. Khi những ngón tay dài có phần thô ráp của anh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô lại khiến trong lòng cô dấy lên một chút sợ hãi.



Phía trước có mấy đôi đang khiêu vũ, thấy bọn họ liền tránh ra một bên, ánh mắt lại tập trung ở hai người bọn họ. Nhưng Thương Chủy cũng không vì thế mà bước đi chậm lại, mà rất nhanh đã đưa cô tới giữa sàn nhảy.



Cô thở hơi mạnh – bên hông đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy, kéo lại gần khiến ngực cô kề sát với bộ quân phục tối màu – ngay cả tư thế khiêu vũ của anh ta cũng mang một sự chiếm hữu cực lớn.



“Mèo Hoang Nhỏ?” Âm thanh trầm thấp truyền đến, cô hơi lúng túng ngẩng đầu. Ánh đèn màu pha lê giống như nước chảy, chiếu dọc theo thân hình đĩnh đạc, anh tuấn càng làm tôn vẻ bề ngoài sáng lạn của anh. Hai con mắt đen sâu như giếng cổ ngàn năm, bình lặng không gợn sóng. Anh như vậy cũng không khiến cho vẻ lạnh lùng giảm bớt, nhưng so với trí nhớ của cô lại có sáng lạn chân thực hơn.



“Cục trưởng….” Cô nghe thấy âm thanh của mình tràn đầy mong đợi, “Khi nào tôi mới có thể trở về bên ngài?”



Thương Chủy không trả lời ngay.



Bàn tay anh chậm rãi vuốt ve dọc theo thắt lưng mảnh khảnh của cô. Dường như anh đang đánh giá cô gái vừa mới thay da đổi thịt trước mặt mình.



Trước kia cô thường để xõa mái tóc dài mềm mại, còn bây giờ đã búi gọn gàng, cẩn thận giấu dưới mũ quân nhân. Khuôn mặt vẫn trắng nõn như xưa, không hề tái nhợt yếu ớt mà ngược lại hồng hào sinh khí. Trên trán còn để lại hai vết sẹo đỏ chưa lành hẳn, là dấu vết của cuộc chiến với giặc cỏ Trùng tộc.



Trong trí nhớ anh, ánh mắt cô luôn vô thức để lộ hoảng sợ và né tránh. Hôm nay ánh mắt này vẫn mang phần kính cẩn, thậm chí có thêm vài phần căng thẳng. Nhưng cặp mắt kia tỏa sáng dường như đã được một dòng suối mát dội qua, tẩy đi bụi bặm, khôi phục sự thuần khiết vốn có.


Cô mở to mắt kinh ngạc, cặp mắt bình tĩnh không gợi sóng chưa bao giờ gần cô đến thế, nhưng nay rõ ràng đang ở ngay trước mắt cô. Đôi môi anh lạnh băng, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, dây dưa trêu đùa, hôn đến khi cô bay mất hồn vía, hít thở không thông.



Những âm thanh xì xào biến mất, từ lúc nào bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay, từ thưa thớt rồi nhanh chóng rầm rộ đồng đều. Mà cả quá trình Tô Di vẫn bị giữ chặt tay, áp sát vào ai đó, không có chút lực phản kháng, để mặc anh ta cắn nuốt từng hơi thở của mình.



Sau một lúc lâu, lâu đến nỗi đại não của cô muốn xỉu đi, lâu đến mức mặt cô ửng đỏ, rút cục anh cũng buông cô ra.



“Đêm nay” Anh thâm trầm liếc nhìn cô rồi bỏ lại hai chữ, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía khu vực VIP.



Tô Di đứng yên lặng cúi đầu xuống trước ánh mắt của các mỹ nữ còn đang kinh ngạc, ghen tỵ, nghi ngờ, khinh bỉ.



Đêm nay, anh ta nói đêm nay.



Cô ngẩng đầu, cảm thấy ánh sáng đèn pha lê dường như tối lại.



Xoay người lại, thấy các đồng đội đang nhìn cô sắc mặt có phần cổ quái, nhưng không thấy Lăng Tranh ở đó.



“Anh ta….là bạn trai” Cô đi tới chỉ biết nói thế để giải thích.



“Cô làm gì vậy?” có người không vui nói, “Chúng tôi tưởng anh ta sẽ gây bất lợi cho cô nên Lăng Tranh mới ra mặt.”



“Thật xin lỗi” Cô im lặng.



Sau khi đã sắp xếp xong chỗ ngồi, tiếng nhạc liền vang lên, Lăng Tranh ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt anh ta tái xanh. Cô giơ ngón tay chọc chọc bắp đùi anh ta “Thật xin lỗi”.



“Không có gì” Lăng Tranh không nhìn cô, lạnh lùng nói “Coi như tự mình đa tình.”



Tô Di kìm chế thái độ hơi khó chịu của mình.



Lễ tuyên dương nhanh chóng bắt đầu. Phó tổng thống liên minh cũng từ xa đến. Du Mặc Niên phát huy chương cho Lăng Tranh, Tô Di và các sĩ quan không quân tham gia trận chiến với Trùng tộc.



Tô Di đứng giữa những đồng đội, dưới ánh đèn sáng rực, quân trang của cô phẳng phiu, huy chương lấp lánh, cô cảm thấy dưới khán đài chỉ một màu trắng xóa. Cô biết rất nhiều người đang nhìn cô, vừa rồi bởi vì màn “biểu diễn” ngoài ý muốn, cô đã trở thành đề tài của ngày hôm nay, và tất nhiên ngày mai chuyện này cũng sẽ lên trang đầu các báo.



Nhưng người đàn ông kia, cô thực sự không nhìn thấu.



Giờ phút này, anh mặc quân phục màu đen, cao cao tại thượng ngồi ở khu vực VIP của khán đài, sắc mặt lạnh lùng, dường như vạn vật trên thế gian đều trở nên nhỏ bé trước anh. Cô biết anh luôn vô tình, lạnh lùng, cũng biết anh quản lý đội quân cảnh bằng phương pháp coi trời bằng vung.



Nhưng cô không biết nụ hôn vừa rồi là vì cái gì?